Truyện cổ đại là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện xảy ra trong thời kỳ cổ đại, thường là thời kỳ lịch sử xa xưa hoặc thời kỳ trước công nghệ hiện đại. Thể loại này mang đến cho người đọc một cái nhìn về cuộc sống, văn hóa, xã hội và tư duy của một thời đại đã qua. Truyện cổ đại thường mô tả cuộc sống, tình yêu, gia đình, đấu tranh quyền lực và các giá trị truyền thống của thời kỳ cổ đại. Nó tái hiện các phong tục, truyền thống, văn hóa và trạng thái xã hội của một thời đại đã qua, đồng thời thể hiện cả những vấn đề về đạo đức, đấu tranh giai cấp và cuộc sống hàng ngày trong một bối cảnh cổ đại.

Truyện cổ đại có thể có đa dạng dạng truyện như tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện tranh, và thậm chí cả kịch. Thể loại này thường chứa đựng yếu tố lãng mạn, phiêu lưu, hành động và cả sự thăng trầm của nhân vật chính trong cuộc sống cổ đại. Truyện cổ đại thu hút độc giả bằng cách mang đến một cái nhìn sâu sắc về một thời đại xa xưa và tạo ra sự tò mò và kỳ vọng về cuộc sống và những giá trị trong xã hội cổ đại. Nó cũng cho phép người đọc hiểu rõ hơn về lịch sử và truyền thống của một vùng đất hoặc quốc gia cụ thể.

Truyện cổ đại có thể mang lại cho người đọc sự lắng đọng, tưởng tượng và cảm nhận sự độc đáo của một thời kỳ đã qua. Nó là một hình thức giải trí phổ biến và là nguồn cảm hứng cho nghệ thuật, văn hóa và lịch sử. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại cổ đại đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối, Xà Vương Tuyển Hậu, Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương hay Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên.

Cảnh quốc, Kim Lăng. Nguyên phủ. Lúc này đang là tháng chạp, trời lạnh rét, tuyết bay tán loạn.
Ngày Trần Tuyệt đến cửa lớn Đồng gia, bầu trời rải chút mưa phùn. Ở Tần Nguyệt Lâu đã vài năm, y sớm trổ mã bế nguyệt tu hoa  (hoa nhường nguyệt thẹn) , mái tóc đen nhánh nhẹ bay bay, tùy ý phân tán trên vai ngẫu nhiên linh động.
Âm phủ tối tăm, lãnh thổ thuộc về các linh hồn. Không gian bao la, tiếp nhận từ thời Bàn Cổ* tới nay vô số hồn phách. (Bàn Cổ: nhân vật đã khai thiên lập địa vào năm 2.760.480 TCN trong truyện thần thoại Trung Quốc)
Năm nay, mùa thu đặc biệt tới sớm. Chỉ mới đầu tháng chín, Hoa Trạng Nguyên đã nở khắp núi, phóng tầm mắt ra xa là cả biển hoa rực rỡ tràn ngập trời đất.
Tôi tên Lâm Tử Thanh, giới tính nữ, năm nay mười tám, biệt danh ‘Thiên hậu’, chẳng phải do tôi phổ độ chúng sinh, từ bi bác ái, mà là vì khi phát ngôn, tôi luôn bắt đầu với cụm từ ‘con mẹ nó’, lại luôn kết bài bằng cụm từ ‘ông già mày’, nên mới nhận được biệt hiệu ấy*.
Thẩm Man Lăng chỉ cảm thấy mí mắt vừa trầm vừa nặng, cố gắng chống đỡ lọt vào trong tầm mắt một là một mảnh sương khói lượn lờ . Tầm mắt đẩy ra sương khói, mơ hồ nhìn đến một đám người, chính bảy miệng tám lời đang nói gì đó.
Tại Khúc Nam trấn, không ai là không biết đến Lý Duy. Cha y, Lý tú tài, vang danh học rộng biết nhiều nhất nhì trấn, cả đời dồn hết tâm huyết vào cậu quý tử độc nhất, hi vọng mai kia con mình sẽ thi đỗ làm đại quan.
Mở to mắt, ngoài ý muốn, không nhìn thấy trần nhà màu phấn xanh của phòng ta, mà là một mảnh màn xám trắng?? Nháy mắt mấy cái, có điểm phản ứng...... Nằm mơ??
Một trăm hai mươi bảy lần yêu đương vụng trộm Nguyệt hắc, phong cao, xòe bàn tay ra cũng không thấy Chỉ có ánh sáng leo lét chiếu ra từ chiếc đèn dầu nhỏ như hạt đậu chiếu ra từ phòng chứa củi “Lại đây.” “Ôm” “Hé miệng ra”