Truyện cổ đại là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện xảy ra trong thời kỳ cổ đại, thường là thời kỳ lịch sử xa xưa hoặc thời kỳ trước công nghệ hiện đại. Thể loại này mang đến cho người đọc một cái nhìn về cuộc sống, văn hóa, xã hội và tư duy của một thời đại đã qua. Truyện cổ đại thường mô tả cuộc sống, tình yêu, gia đình, đấu tranh quyền lực và các giá trị truyền thống của thời kỳ cổ đại. Nó tái hiện các phong tục, truyền thống, văn hóa và trạng thái xã hội của một thời đại đã qua, đồng thời thể hiện cả những vấn đề về đạo đức, đấu tranh giai cấp và cuộc sống hàng ngày trong một bối cảnh cổ đại.

Truyện cổ đại có thể có đa dạng dạng truyện như tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện tranh, và thậm chí cả kịch. Thể loại này thường chứa đựng yếu tố lãng mạn, phiêu lưu, hành động và cả sự thăng trầm của nhân vật chính trong cuộc sống cổ đại. Truyện cổ đại thu hút độc giả bằng cách mang đến một cái nhìn sâu sắc về một thời đại xa xưa và tạo ra sự tò mò và kỳ vọng về cuộc sống và những giá trị trong xã hội cổ đại. Nó cũng cho phép người đọc hiểu rõ hơn về lịch sử và truyền thống của một vùng đất hoặc quốc gia cụ thể.

Truyện cổ đại có thể mang lại cho người đọc sự lắng đọng, tưởng tượng và cảm nhận sự độc đáo của một thời kỳ đã qua. Nó là một hình thức giải trí phổ biến và là nguồn cảm hứng cho nghệ thuật, văn hóa và lịch sử. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại cổ đại đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối, Xà Vương Tuyển Hậu, Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương hay Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên.

Vương triều Đại Thiệu, Đức Trị năm thứ chín, sau chính ngọ một ngày giữa mùa hạ.
"Cách cách, cách cách" một cô gái vừa lảo đảo chạy vội vàng, miệng vừa hô lớn.
Lúc này là đầu mùa xuân, trong Vân Lưu cung là một mảng an bình, tuy nhiên hôm nay gió thổi tới Bạch Hổ cư một chút cũng đều không có an tĩnh. Tây Môn Bất Hồi ung dung nhìn thư ở trong tay, than thở cười một tiếng, rồi đứng dậy đi tới Vân Chức Lâu. “Bất Hồi tham kiến cung chủ!”
Tục ngữ có câu ‘có tật giật mình’, Thư Hoàn bất an đi trên đường phố không có chú ý dưới chân, ‘bốp’ một tiếng ngã trên mặt đất, tư thế này rất không tao nhã... Có người nghe tiếng liếc mắt nhìn lại.
Sáng sớm ngày hôm sau. Một chiếc xe ngựa khéo léo tinh xảo đứng ở trước cửa Sở phủ, trời còn sáng tinh mơ, trên đường cơ hồ không có bóng người, nhưng cửa Sở phủ lại đứng rất nhiều người.
Không biết bắt đầu từ khi nào, những người đi ngang qua sông Vong Xuyên đều gọi ta là đá Tam Sinh. Kể từ đó, có kẻ khinh bỉ ta, trước mắt ta có người tay nắm tay với người có duyên kiếp trước, có người lại gào khóc thất thanh.
Khăn voan đỏ được mở lên hất về phía sau, hiện ra dưới ánh nến là một gương mặt xinh đẹp thanh tú như Phù Dung, hai mắt tựa như sóng nước, đôi mi thanh tú, mũi cao thanh thoát, đôi môi mọng như quả anh đào, thật là giai nhân mỹ lệ.