Thiện Tai hòa thượng lúc mới gặp Lâm Đầu Hoa xong, sau đó sáu mươi tám ngày là xuất gia đi làm hòa thượng. Đối với chuyện đó, Thiện Tai hòa thượng còn ôm mãi một thứ tiếc nuối trong lòng cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt.
Ầm ầm! Một đạo bạch quang xé nát tấm màn mưa, làm cho tấm hoành phi viết ba chữ lớn “Nhân Hòa đường” treo trên cửa tiệm thuốc sáng bừng lên.
Một trận lửa lớn đang cháy phừng phừng giữa lưng chừng núi, lửa nhanh chóng theo gió tràn ra, làm đêm đen sáng bừng lên. Từ xa, Lãnh Huyết đã nhìn thấy ngọn lửa, chàng liền lập tức chạy tới.
Náo nhiệt là gì? Náo nhiệt là gọi chung của người đến người đi, rộn ràng nhốn nháo, sức sống bừng bừng, ngựa xe như nước.
Tất cả đều tin, chặt đứt gốc cây này sẽ mang đến tai họa cho mọi người. Bạch Sầu Phi lại hỏi: - Tại sao? - Đó là Tô lâu chủ nói. Dương Vô Tà kính cẩn đáp: - Ngay cả lão Tô lâu chủ, phụ thân của Tô lâu chủ trước kia cũng nói như vậy.
Có rất nhiều người đến kinh thành để tìm vận may, Vương Tiểu Thạch là một trong số đó. Hắn trẻ tuổi, tuấn tú, chí lớn, tài cao, vượt đường xa tìm đến.
Vào cái đêm Tô Mộng Chẩm và Bạch Sầu Phi chết tại Phong Vũ lâu, cũng là một lần đối đầu khác giữa Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, Trương Thán đã gặp được một người. Một cố nhân.
Sẩy tay. Thất bại. Bọn họ lập tức rút lui. Hành động lần này của bốn người bọn họ có thể nói là “gan lớn bằng trời”. Cũng vì kế hoạch này quả thật lớn gan điên cuồng, đủ khiến cả thiên hạ đều kinh hãi, cho nên bọn họ mới chịu ra tay, mới nguyện hành động.