Tiêu Thu Thủy còn nhớ, có một lần hắn từng hỏi các anh em, sống là để làm gì? Lý Hắc trầm ngâm một lúc, đáp: - Sống phải cho hết mình. Hồ Phúc thận trọng nói: - Chết không phải tiếc nuối. Thiết Tinh Nguyệt và hòa thượng Đại Đỗ cũng đáp:
Tiêu Thu Thủy vẫn chưa chết. Mưa to, gió lớn, đêm đen, nhưng Tiêu Thu Thủy vẫn chưa chết. Hắn đang ở dưới vách đá, giữa dòng sông. Nước sông cuồn cuộn, trời đất vô tình, hắn biết Đường Phương không nhìn thấy hắn, nhưng hắn thì lại thấy Đường Đương.
Cô là người con gái chưa bao giờ khóc trước mặt người khác. Cô cho rằng khóc chỉ là chuyện của kẻ nhu nhược.
Trước khi bộ đầu Quách Thương Hùng xảy ra chuyện, đang điều tra một vụ án. Vụ án này không những rất náo động, liên đới cũng nhiều, hơn nữa còn không có manh mối, căn bản là một vụ án không đầu không cuối.
Ngoại ô phía tây Thành Đô Cẩm Giang, Hoán Hoa Khê, nhà họ Tiêu. Tứ Xuyên có hai gia tộc nổi tiếng, một là Đường môn đất Thục, một là nhà họ Tiêu Hoán Hoa.
Tổ phụ Tiêu Thu Thủy là Tiêu Tê Ngô, cũng là sư tổ khai sơn Hoán Hoa kiếm phái
Đường Khẩn nằm dài, bất động, nhân lúc ánh dương quang còn chưa tắt hắn, gã đã đếm được hai mươi chín con ruồi, ba mươi con muỗi, còn có bốn con gián, một con cào cào bay ra bay vào trong phòng giam này.
Thái Kinh hạ lệnh, muốn Vương Tiểu Thạch ám sát Gia Cát tiên sinh. Lý do của hắn là: Gia Cát không chết, quốc gia sẽ không có ngày bình yên. Ẩn ý phía sau là: hắn không chết, ngươi chết.
Thôi Lược Thương đang uống rượu.