“Cho dù tới tận chân trời góc biển, ta cũng nhất định phải tìm cho được Đường Phương”. Tiêu Thu Thủy đứng nhìn khách đ**m bàn ghế ngổn ngang, không một bóng người, lặng lẽ hạ lời thề. Hắn đang định rời khỏi khách đ**m thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện.
Sông núi Quế Lâm nhất thiên hạ. Núi sông Dương Sóc nhất Quế Lâm. Đào Tiềm Bành Trạch ngũ chu liễu, Phan Nhạc Hà Dương nhất huyện hoa. Lưỡng xử chẩm như Dương Sóc hảo, Bích liên phong lý trụ nhân gia.(*)
Người vốn hỏi y, lại bị y hỏi khiến cho cứng họng.
- Tiêu Thu Thuỷ thiên tính trung hậu, nhưng tinh thần đã gặp phải đả kích lớn nên nhiều khi sát tính quá mạnh. Điểm này đối với bản thân y và người khác đều không phải chuyện tốt.
Dung mạo của Lôi Thuần đúng là gặp cơn tuyết xanh càng thêm xanh, trải qua sương gió, lại càng diễm lệ muôn phần. Năm xưa nàng khảy đàn trên sông… Còn nay lòng nàng đã đứt dây tơ. “Nhu nhi vẫn chưa chịu về sao?”
Trăm ngàn năm qua, Hoán Hoa Khê Cẩm Giang đã dùng vẻ mỹ lệ của nó mời gọi biết bao thi nhân tới nương náu, ngâm vịnh.
Tiêu Thu Thủy không giỏi bơi lặn, hắn chưa hề để tâm tập bơi bao giờ cả, bây giờ hắn gần ngạt hết một hơi chân khí mới có thể miễn cưỡng trồi được miệng mũi lên khỏi mặt nước.
Tôn Thanh Hà - cao.gầy, áo trắng như tuyết, môt mỏng như kiếm, mày nhướng cao như kiếm, mắt sáng như kiếm, khóe mạnh cười nhếch lên như kiếm. Cả con người tựa hồ như một thanh kiếm. Một thanh kiếm quán tuyệt thiên hạ đã rời bao. Y cũng là một người kiêu ngạo bất thuần, độc bộ thiên hạ.
Cờ lớn của Hoài Dương tiêu cục tung bay trong gió, đám tiêu đầu Hoài Dương sắc mặt như sắt, khuôn mặt căng thẳng không nói tiếng nào.