Ngày tháng xui xẻo!
Mèo yêu Lưu Ngọc xoa xoa thái dương đau nhức, nhịn không được lại một lần nữa ai thán chính mình thật bất hạnh.
Thanh cầm yêu thích bị chém thành hai nửa, ném vào lửa thiêu.
Đau quá!
Đó là suy nghĩ duy nhất trong đầu Tống Ngọc Thanh sau khi y bừng tỉnh từ cơn hôn mê. Y mờ mịt đưa mắt nhìn gạch đá rải rác tứ phía, trong lòng lại hơi chút hoảng hốt.
Lạ thật, ta đang nằm ở cái hang quái quỷ nào thế này?
Tà dương như máu.
Một hồi đại chiến đã gần đến hồi kết thúc.
Đầy trời phi tuyết.
Một thiếu niên áo dài vải thô quỳ gối ngoài cửa lớn Thu Thủy Trang, mặc cho bông tuyết bay xuống đầu vai, không hề nhúc nhích.
Rào.
Cố Ngôn ngâm người trong nước lạnh đã lâu, khi trồi lên cảm thấy từng trận choáng váng, ngay cả tiếng hô “cắt” của đạo diễn cũng trở nên xa xôi dị thường, mơ hồ nghe không rõ.
Lâm gia đổi chủ.
Toàn bộ thành viên tập trung đông đúc ở phòng khách nhà chính Lâm gia, chờ kẻ từng bị đuổi khỏi cửa giờ lại trở thành người nắm quyền hành lớn nhất của tập đoàn Lâm thị xuất hiện.
Chỉ có Lâm Gia Duệ là không yên lòng.
Đêm lạnh như nước.
Nam tử một thân trường bào nguyệt sắc ngồi ở đầu tường, mái tóc dài che khuất nửa gương mặt, ngũ quan tinh xảo tuấn mỹ, gương mặt dẫn theo vài phần yêu khí, vừa tà vừa mị, thật là hoặc nhân.
Bốn phía im lặng kì lạ.