− Tôi là người chứ có phải đồ vật đâu mà đại công tử hỏi mượn chứ? Mà người mượnt a về để làm chi?
Một tên võ sĩ khác cất giọng đểu cáng:
− Để làm vợ chứ làm chi? Nếu nàng khéo chìu chuộng ngài sẽ ban tặng nhiều vàng bạc lắm đó.
Thảo Sương đỏ mặt thét:
Ngược theo đường sơn đạo từ bình nguyên đến chân dãy núi Kỳ Liên, từ xa đã nhìn thấy bụi cuốn mù tung lên, như điểm tô thêm vẻ ảm đạm của không gian mênh mông vào buổi giữa trưa này.
Mưa phùng phất phới, đường đất bùn lầy. Từ nơi sơn dã đến ngoài thành thị bao phủ một làn khói xám xịt mờ, bầu thiên địa trở nên hỗn độn. Thời gian tựa hồ ngừng trệ khiến người ta khó mà phân biệt được thời giờ.