Sắc chiều ảm đạm vào một chiều cuối thu. Một ngọn cô phong sừng sững vươn cao trơ trọi giữa một bình nguyên rộng lớn, khiến cảnh trời thêm phần ảm đạm. Thê lương hơn nữa, là một bóng người đang cô đơn lầm lũi, tiến dần trên ngọn cô phong.
Vào giữa mùa đông nơi miền ngoại biên. Tuyết rơi trắng phủ cả đường mòn. Suốt dãy Ngoại Tam Sơn, chạy dài mờ tít chân trời, như hứng trọn hoa tuyết, thành những thảm bông trắng nơi những vùng đất đá.
Trời vào hạ, ánh nắng ban trưa hừng hừng như muốn thiêu đốt cả vạn vật trần gian.Đứng trong bóng mát người nhễ nhãi mồ hôi, thế mà gã phơi mình bất động giữa trời nắng chang chang y như một pho tượng vô tri giác.Con người kỳ dị, đội chiếc nón trúc ngả màu, gương mặt rắn rỏi, đôi mày xếch lên một
Đây là một hẻm núi ở chân núi của ngọn núi chính Tuyết Phong sơn của vùng Tương Tây.
Có một đại viện lầu cao dựng lập trên một khoảng đất rộng lớn, xung quanh được rào bởi một bức tường rào là một Đại thiết môn sơn màu đen sậm. Có bốn người mặc áo xanh đứng canh gác ở phía ngoài Đại thiết môn.
Tiếng ngựa hí tiếp liền nhau rền vang cả sơn cốc. Vầng mặt trời đỏ ối như quả cầu lửa khuất dần xuống đỉnh núi phía Tây.
- Tiểu tử ấy thật đáng ghét thật!... Ực!... Mà thôi, lão nhị không nghe Phó hương chủ nói sao? Ực, ực... chuyện đâu rồi sẽ vào đó mà thôi! Khà, khà... ực... khà, khà...
Đêm ấy vào một mùa đông. Gió lạnh mưa rơi. Từng cơn mưa nối tiếp nhau trút nước tưởng không bao giờ dứt.
Khí trời âm u, những đám mây nặng nề dày đặc bao phủ một vùng, chẳng hề có chút gió nào cả, trời oi bức đến nỗi khó chịu vô cùng.