BÁO THÙ - Phần 1 Tác giả: 岁引​ Edit: Nhược Ảnh ******** Tỉnh lại sau một vụ tai nạn xe, tôi bị mất trí nhớ. Ký ức lúc này ngừng lại vào lúc mười tuổi. Tôi thẫn thờ trong bệnh viện khoảng một tuần mới thấy người đầu tiên tới thăm.
Bố tôi đã dẫn đứa con gái ngoài gi.á thú của mình đến tham dự bữa tiệc của gia tộc. Cô ta mặc một bộ lễ phục không đúng size, sợ hãi nép sau lưng bố. “Em chào chị.” Bố xoa đầu nó rồi nói: “Ngoan lắm, chị con trái tính trái nết, lại đây ngồi cạnh bố.”
1. Không nhớ từ khi nào tôi bắt đầu mơ thấy giấc mơ kì dị này. Tôi tỉnh dậy lần nữa. Trong giấc mơ, tôi là Hoàng Hậu, bị phu quân là Tiêu Thừa Yến giam lỏng tại một ngôi miếu, cô độc mà chết đi. Trước khi chết, người cuối cùng tôi gặp được là con mình.
01. “Eo của chị thật mềm.” Những ngón tay anh cũng lướt qua cổ rồi vòng ra sau tai tôi. Tôi chợt rùng mình, quay mặt sang bên khác. Và đây chính là một đoạn trích nhỏ trong cuốn tiểu thuyết mới mà tôi sáng tác tên là “Thiếu gia bệnh kiều* yêu tôi”.
1. Tôi bị viêm dạ dày, phải đến bệnh viện một chuyến, cũng không biết đồ dở hơi kia lại đang bịa chuyện tôi mang thai. Sau khi về nhà, còn chưa kịp giải thích thì thiên kim giả Thẩm Khê đã kéo tay mẹ tôi, vẻ mặt uỷ khuất.
Tôi là con gái của tử thần, tôi muốn ai chết thì người đó chắc chắn sẽ chết.  Tôi cứ lo lắng năng lực này của mình sẽ không có tác dụng, cho đến khi tôi bị bắt cóc đến miền bắc Myanmar. Lúc đầu, tất cả bọn họ đều nghĩ rằng đã tìm thấy một kho báu.
1 Ta với bạn thân - Giang Ninh hẹn nhau đi leo núi, ai ngờ mưa to đột ngột trút xuống, đường núi trơn trượt, Giang Ninh không cẩn thận té lăn xuống triền núi, lúc té còn túm lấy ta theo bản năng. Vì thế…… hai đứa ta chết chùm. Tỉnh lại lần nữa thì đã xuyên không rồi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1.
Hạ Noãn, phú bà Bắc Kinh, người đẹp, tiền nhiều, đem lòng thầm thương bông hoa kiêu ngạo của Học Viện Cảnh Sát - Giang Dẫn Xuyên. Sau một tháng lạt mềm buộc chặt không đem lại hiệu quả, cô sốt ruột thuê người b.ắ.t anh về... "Bên ngoài đều là người của em, anh chạy đằng trời."