01
“Con chọn nhà họ Phó!”
Ta phải bấu mạnh vào đùi mình mới kìm được cơn kích động muốn nhảy dựng lên!
Không đúng, kiếp trước vào thời khắc này, nàng rõ ràng sống chếc đòi gả cho Hoắc Diêu cơ mà.
Kiếp trước, ta là Tể tướng phu nhân, người người kinh thành ngưỡng mộ.
Ta đã chứng kiến phu quân của mình và vị công chúa đương triều kia yêu hận triền miên suốt bao năm. Ta chẳng tranh giành, chẳng ghen tuông, chỉ biết nhẫn nhịn mà thôi.
Phụ thân ta lại bị biếm rồi.
Mẫu thân vừa thu dọn đồ đạc, vừa giận dữ mắng.
"Kiếp trước bà đây tạo nghiệt gì mà kiếp này lại vớ phải cái con trâu lì lợm như ông, ông nói một câu mềm mỏng, nhận lỗi với Trương Lăng Chi thì ch//ết ai à!"
Đêm tân hôn của ta, phu quân liền bị triệu khẩn ra chiến trường.
Nào ngờ trên chiến trường, lại vướng vào một hồi phong lưu.
Quân doanh có một nữ tử kiệt xuất, không thua kém gì nam nhi, tên gọi Dương Phàm Nhi.
Khi tôi xuyên thành nữ thú độc ác chuyên ngược đãi nam chính, anh ấy đang quỳ dưới chân tôi.
Người đàn ông cao lớn, trầm lặng quỳ thẳng tắp, giơ cao cây roi: “Xin thê chủ trách phạt.”
Tôi nhìn chằm chằm anh ấy, ánh mắt u ám.
1
Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"
Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."
Kiếp trước, để Tào Thận Sơ có thể an lòng đèn sách, chẳng phải muộn phiền chuyện tiền nong, phận nữ nhi như ta đã phải ngược xuôi buôn bán đến hao mòn cả tấm thân.
Mãi cho đến ngày hắn đường hoàng ngồi vào ghế Tể tướng, ta vẫn chẳng thể có lấy một mụn con.
Ta gả cho con trai kẻ thù của cha ta.
Trước khi lên hoa kiệu, cha ta nắm tay ta dặn dò: "Tiểu Chu à, con nhất định phải làm nhà hắn long trời lở đất, gà chó không yên, phải mang cái dáng vẻ phản nghịch thời dậy thì của con ra đấy nhé!"
Ba tôi điện thoại thông báo ông sắp đi bước nữa, khoảnh khắc đó tôi ngỡ mình vì quá chén ở quán bar mà sinh ra ảo giác.
Rồi ngay tức khắc, xe tôi lao thẳng vào một bồn cây ven đường.
Đầu xe móp méo, tôi cũng mắc kẹt trong ghế lái. May mắn có người kịp thời kéo tôi ra.