Đêm đã khuya, tiếng đập cửa vang lên.
Tôi vừa đánh răng vừa đi ra ngoài cửa: “Ai đấy?”
Ngoài cửa vang lên một giọng nói quen thuộc, dịu dàng dễ nghe, lại ẩn chứa sự vui vẻ: “Chị ơi, là em nè.”
Mẹ tôi gả tôi cho một thiếu gia giàu có nhưng bị tật ở chân.
Ngày cưới, tôi cẩn thận hỏi anh ta: "Có cần tôi cõng anh lên giường không?"
Anh ta cười dịu dàng: "Làm phiền em rồi."
1.
Sau khi tốt nghiệp tôi trở thành một phú bà nhỏ.
Không phải được bao nuôi, không trúng số, cũng không phải nhặt được bánh trên trời rơi xuống, chỉ là trong một ngày nắng ấm, ba tôi mặt không đổi sắc nói cho tôi biết:
“Thật ra con là con nhà giàu.”
1
Sau khi tốt nghiệp đại học, mẹ bán tôi cho một người đàn ông giàu có, lễ hỏi cưới tới hàng chục triệu.
Nghe nói, đối phương là một cậu ấm tiêu chuẩn.
Anh bị tàn tật hai chân trong một tai nạn, cũng bởi vậy mất quyền thừa kế gia tộc.
Nhưng gần đây con đường làm trap girl của tôi gặp trắc trở, đụng phải một cái đinh mềm.
Đàn em Chu Mộ năm nhất vừa khai giảng xong, suốt ngày chỉ mặc quần áo trắng ngồi ngâm mình trong thư viện, vừa ngoan ngoãn vừa đẹp trai, chỉ là tính cách quá lạnh nhạt.
1
Đêm khuya, đại thúc Hồ Từ đã nhận nuôi tôi bảy năm nay kéo tôi ôm vào trong ngực, giọng nói nhỏ nhẹ ôn tồn phát ra trong bầu không khí kiềm diễm.
Tôi kích động muốn chết,
1.
Tối ngày thứ ba sau khi tôi và Chu Duật Xuyên đính hôn, chị dâu anh vỡ ối.
Anh trai anh ở nước ngoài, buổi tối khi nhận được điện thoại của mẹ Chu, Chu Duật Xuyên lạnh nhạt nói: “Thật phiền phức.
”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Ann
Sáng sớm, con gái ba tuổi sốt cao không hạ, thậm chí đã dẫn đến co giật do sốt cao.
Tôi ôm nó chạy đến bệnh viện, lại gặp Sầm Dực ở phòng cấp cứu.
Người bạn trai cũ mà tôi đã chia tay được ba năm.
Khuôn mặt quen thuộc, gặp nhau một cách đột nhiên mà không kịp chuẩn bị.