Tòa "Kiếm trang" hôm nay hoạt náo, với sự có mặt của không biết bao nhiêu kiếm thủ lừng danh đến để chúc thọ vị sư kiếm, nhưng đâu phải ai cũng có dịp, giải những ân oán trong giang hồ, thế mà đột nhiên Sư kiếm Mạc Cự lại tuyên cáo rửa tay gát kiếm qui ẩn khỏi võ lâm.
Truyện Converter
Người thanh niên đã cỡi ngựa đi qua một đoạn đường rất dài để đến đây. Ngựa thuộc loại danh câu thuần chủng, yên cương còn mới, cả bàn đạp cũng làm bằng bạc.
Một người như thế, tại sao cỡi danh câu vượt ngàn dặm đến đây, dùng võ khí của mình đào huyệt?
Y phục cũng màu sắc tươi đẹp, rất nhẹ, rất mỏng, may rất vừa người, thêm vào đôi giày bằng da bò mua từ Quan Ngoại vào, rồi cây roi ngựa tinh chế ở Ôn Châu, trên tay cầm còn có khảm một viên minh châu lớn còn hơn cả mắt rồng hai phân.
Hốt nhiên một đạo ngân quang như ánh chớp lướt qua mặt gã thiếu niên. Gã ngưng thần nhìn lên, chỉ thấy một lão quái nhân ngồi vắt vẻo trên nhánh cây khô cao hơn trượng.
Lên xe, Hứa Thành cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, hắn hỏi: "Xuân Tử, sao chuyện lại nghiêm trọng như vậy? Nếu không phải mày đưa tin, tao cũng không biết cảnh sát muốn bắt tao. Tiên sư con bà nó chứ, không phải nghiêm đả đã sớm qua rồi sao?"
Trăm ngàn năm qua, Hoán Hoa Khê Cẩm Giang đã dùng vẻ mỹ lệ của nó mời gọi biết bao thi nhân tới nương náu, ngâm vịnh.
Nam sinh ngồi bên cạnh, đeo kính mắt, so với cô còn cao hơn một cái đầu.
Nói như thế có vẻ hơi khoa trương chút, kì thật cũng không có gì kinh thiên động địa cả, mà là địa điểm mọi người quyết định cho chuyến du lịch tốt nghiệp lại là công viên quốc gia Khẩn Đinh. Hoàng Thi Hàm có miệng mà không thể nói.
Nữ nhân này nằm trên người của Lý Kiến Quốc, hai tay cố gắng chống đứng lên, giống như sợ rằng đè nặng lên trên người của Lý Kiến Quốc.
- Bảo bảo, không có chuyện gì đâu, con đừng sợ.
Nữ nhân cúi đầu xuống, vừa vặn tiếp xúc ánh mắt của Lý Kiến Quốc.