Truyện Phương Tây

Máy bay hạ cánh.

Tiếng hành khách nói chuyện truyền vào màng tai, Mộc Tử Quân tỉnh lại trong cơn tròng trành sau những lần trượt trên ghế. Cô ngơ ngác nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, một hồi lâu mới ý thức được, mình đã đến Melbourne.

Đã đến Melbourne rồi sao.

Edit: Thanh Mục

"Không ổn rồi! Số 13 trốn thoát khỏi lồng giam!"

Đêm yên tĩnh, một tiếng kêu chói tai từ trong rừng mật đạo truyền ra, âm thanh quá mức chấn động làm rối loạn trận cước xe ngựa.

"Chết tiệt! Vậy mà lại sơ suất ở thời điểm này!"

Giữa tháng 9, tại sân bay Vancouver, A Sầm chưa từng nghĩ mình sẽ đứng đây một mình cùng với chiếc vali trong tay.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, Jeff ném một điếu thuốc gần như cháy hết vào bộ lọc trên mặt đất.Ngay lập tức,Ánh mắt của hắn nhanh chóng nhìn hai bên, đồng thời theo thói quen dùng đế giày da giẫm lên tàn thuốc lá, ma sát qua lại."Tê.

.

.

Đáng chết.

.

Tiếp theo tôi sẽ dùng ngôn ngữ của cậu để viết, bởi vì ngôn ngữ của tôi thiếu từ vựng. Không phải kiểu thiếu mà người ngoài đảo tưởng tượng, ngôn ngữ của tôi có mười bốn bộ từ khác nhau, dùng để miêu tả những cơn sóng khác nhau, nhưng khi nói về con người thì sẽ không có nhiều bộ từ phù hợp.

Buổi chiều bị Klaus để mắt đến, Cảnh Ngọc đang mặc chiếc sườn xám polyester màu đỏ rẻ tiền, tranh cãi với một vị khách trong nhà hàng Trung Hoa.

Bạc Lỵ mở mắt ra trong cơn đau đầu dữ dội, phát hiện mình đã thay một bộ quần áo khác — áo sơ mi, áo ghi lê, tất dài.

Cả chất liệu lẫn đường may đều thô ráp, có chỗ còn bị sổ chỉ, mũi khâu cũng lệch lạc, toát ra một mùi mồ hôi lạ lẫm.

Cô đang ở đâu?

[Kể từ khi bắt đầu nền văn minh, búp bê đã được trẻ em yêu thích và được các nhà sưu tập trân trọng.

Nó cũng được sử dụng trong các nghi lễ tôn giáo như một cầu nối giữa thiện và ác.]

Các thị nữ khéo léo, nhẹ nhàng mang theo những bông hoa tươi còn vương sắc xuân cắm vào bình hoa. Dẫn đầu là thị nữ lớn tuổi nhất, Laura, bà tiến gần mép giường công chúa với dáng vẻ điềm đạm, tà váy khẽ động theo từng bước chân.