Năm Vĩnh Xương thứ ba mươi hai, huyện Thường Vũ. Buổi sáng sớm, trời vừa hừng sáng, con đường dài phủ lên một lớp tuyết trắng như ngọc. Tuyết nhỏ từ trên trời rơi xuống xào xạc, làm ướt những câu đối xuân trên cổng nhà nhỏ.
Cuối hạ, cái nóng vẫn chưa tan, ánh nắng trên núi Độc Tô gay gắt chiếu xuống đỉnh đầu mọi người.
Từ miệng con hạc bằng đồng thau đặt trên chiếc bàn gỗ đàn hương nhả ra khói hương thơm ngát bay lượn lờ, nến đỏ chập chờn trong cảnh hoan hỉ, rèm che cửa sổ được dệt thành từ gấm Thu Hương thượng hạng phản chiếu ánh sáng đỏ tươi lung linh, tơ vàng bóng mịn thêu thành một bức tranh uyên ương nghịc
Trời đầu hạ, đến chạng vạng, những cơn mưa to chợt đến lại chợt đi.
Tháng năm, cuối xuân vừa qua, thời tiết đã vội vàng nóng rực lên.
Tưởng gia có hai mỹ nữ, trưởng nữ con vợ cả, quyến rũ như yêu, thứ nữ con vợ kế thanh lệ như tiên. Mẹ ruột của nàng mất sớm, đại ca tử trận nơi sa trường, đạo sĩ tính bát tự nói nàng là thiên sát cô tinh, từ nhỏ đã bị đưa vào thôn trang chịu sự đối xử lạnh nhạt của mọi người.
Năm Đại Ngụy, Khánh Nguyên thứ 63, vào mùa xuân tháng ba, mưa phùn nhẹ bay, sắc xanh tươi mới của kinh thành chìm trong màn sương khói mịt mù, mưa tí tách tưới lên khắp đất trời.