Truyện ngược là một thể loại văn học tập trung vào những diễn biến và tình huống đầy đau khổ, bi kịch và đối mặt với sự đau đớn, khó khăn và thử thách. Thể loại này thường đặt nhân vật chính vào những tình huống khắc nghiệt, đối diện với những trở ngại và thách thức, và trải qua những trải nghiệm đau buồn và đau khổ.

Truyện ngược thường khám phá và tạo ra những câu chuyện đậm chất tâm lý, với các yếu tố như mất mát, sự phản bội, sự đau đớn, hoặc những sự kiện không may xảy đến với nhân vật chính. Nhân vật thường phải trải qua sự tàn nhẫn của cuộc sống, đối mặt với những rối ren của tình yêu và quan hệ, và thường không có kết quả hạnh phúc hoặc trọn vẹn.

Truyện ngược thường tạo ra một không gian tình huống căng thẳng, đau khổ và khó khăn, và thường khám phá các khía cạnh tối tăm của con người. Nó có thể đặt ra các câu hỏi về sự ràng buộc của tình yêu, lòng ganh đua, hay sự tàn ác trong xã hội và tâm hồn con người. Thể loại truyện ngược có thể mang đến những cảm xúc mạnh mẽ và khó quên. Nó thường chạm vào lòng độc giả, khiến cho họ cảm nhận sự đau khổ và khắc sâu vào tâm trí. Một số độc giả thích thú với việc khám phá và trải nghiệm những trạng thái cảm xúc mạnh mẽ nhưng cũng cần chú ý đến sự cảnh giác và cân nhắc về nội dung của truyện ngược.

Truyện ngược không hẳn luôn mang tính tiêu cực, mà thường mang đến những lời kết đầy sức mạnh và khám phá sự trưởng thành của nhân vật trong cuộc sống đầy gian truân. Mặc dù có thể gây xúc động và đau lòng, thể loại truyện ngược thường mang đến cái nhìn sâu sắc về con người và khả năng vượt qua những thử thách của cuộc sống. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại truyện ngược đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Người Tình Trí Mạng, Hãy Ở Bên Anh, Chứng Bệnh hay Giam Cầm Cô Dâu Không An Phận.

Ta là trưởng nữ Nhạc gia, gọi là Nhạc Thanh, năm nay hình như sáu tuổi, không nhớ rõ lắm, ai mà biết được? Dù sao cũng không có người nào vì loại chuyện này mà đau khổ.
【 Gió lạnh thấu xương mang theo luồng khí lạnh lẽo gào thét thổi qua, Vạn Nhận Luân mái tóc đen tựa như cánh bướm lúc hoàng hôn, toàn thân hắn đều treo ngoài vách núi, chỉ có một cánh tay chằng chịt vết thương trở thành điểm liên kết duy nhất của hắn với vách núi kia.
Khi Tần Vũ Dương tình cờ gặp lại Cố Mặc Hàm, thì cô đang đứng ở hành lang bên cửa sổ của khách sạn, nhìn ra ngoài cửa sổ thì trời đã u ám, ngoài kia là giai điệu của màn mưa phùn rơi, ngón giữa còn đang đốt một điếu thuốc bạc hà.
Lưng Lăng Thịnh Duệ dựa trên vách tường lạnh băng, thở gấp từng hơi từng hơi, chạy trốn thời gian dài gần như đã tiêu hao hết số thể lực y còn sót lại, đau đớn nơi phổi như dao cắt nói cho y biết, y đã không còn đủ sức để có thể tiếp tục chạy.
Gió lạnh đến tái tê, mưa rào ban đầu đã ngớt. Bước gần đến khóm quỳnh hoa, một mình tại hoa viên trong lưu luyến. Gió lạnh phất qua, thổi rối mái tóc dài của Tại Trung. Hai tròng mắt Trung thoáng hiện nét tịch mịch. Làn gió lạnh lẽo thổi thấu qua lớp quần áo, làm cho hắn cảm giác được.
Đó là một buổi chiều tà của Thượng Hải 1930, một ngày rất u ám, quyện theo cái hanh khô lúc đầu thu. Từ cửa sông Tùng[1], có tiếng con tàu rền rĩ cập bờ vọng đến.
Vĩnh dạ phao nhân hà xử khứ? Tuyệt lai âm. Hương các yểm, mi liễm, nguyệt tương trầm. Tranh nhẫn bất tương tầm? Oán cô cầm. Hoán ngã tâm, vi nhĩ tâm, thủy tri tương ức thâm.
Sáng thứ hai, những nhân viên văn phòng đều nhanh chóng an phận vào cương vị công tác. Ở giữa trung tâm thành phố Seoul những tòa nhà mọc nhau san sát càng tràn ngập tiết tấu của cuộc sống đô thành hiện đại.