Là hạnh phúc thì gia đình nào cũng vậy, riêng có bất hạnh, thì chẳng gia đình nào giống nhau. Gia đình tôi đã từng là một gia đình hạnh phúc. Dù không giàu có, cuộc sống hết sức bình dị, một ngôi nhà nhỏ cỡ 60 mét vuông gồm 2 phòng ngủ, một phòng của ba mẹ, một phòng cho tôi. Tuy rằng chật chội,…
Một cô gái với mái tóc màu hạt dẻ, đôi mắt to tròn, mang trên mình một đôi cánh thiên thần, bộ váy trắng dài xõa xuống chân, nhìn nó chả khác nào một nàng tiên nữ dạo chơi xuống hạ giới. Khung cảnh xung quanh nó như một bức tranh hữu tình lãng mạng, những bông hoa tuyết, những sinh vật dễ thương…
Trương Hải My là tên của tôi. Người anh song sinh của tôi là Trương Hải Minh. Chúng tôi sống trong một gia đình khá giả. Tình cảm anh em của chúng tôi khá tốt đẹp, tuy nhiên cũng thường có vài điểm bất đồng. Những lần cãi nhau, lúc nào Hải Minh cũng nhường nhịn tôi. Thế nên tôi thương anh trai tôi…
Năm 1966 Vệ Văn Vũ tròn 16 tuổi, em gái Văn Tuyết tròn 10 tuổi. Nhà ở chính là đại viện cửa son do tổ tiên lưu lại, cha là thầy giáo trung học, cũng coi như một văn nhân, viết chữ rất đẹp, thường hay thay người khác viết tự viết bảng, nên cũng có danh tiếng trong trấn. Vệ Văn Vũ từ nhỏ đã tiếp thu…
Tớ vẫn nhớ, đó không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nhưng là lần đầu tiên chúng ta chính thức biết nhau. Chẳng nhớ hôm đó là ngày bao nhiêu, nhưng tớ nhớ đó là một ngày thứ hai cả tháng 7 năm 2012. thời gian nhanh thật đấy, thoáng cái đã 5 năm rồi, chẳng biết cậu còn nhớ không nữa? Cậu năm…
Một cơn gió lướt qua khiến In Woo rùng mình tỉnh giấc. Người thư ký đã đứng trước bàn làm việc từ bao giờ. In Woo sửa lại tư thế ngồi. Không đợi câu nói của anh, Min Hee lên tiếng: - Đã có tin tức của người nói thưa chủ tịch?  - Vậy sao?  In Woo không giấu nổi sự bồn chồn, anh vội lật tập hồ sơ…
- Kỳ Hân à, bên anh mãi được không? - Đương nhiên rồi em sẽ trở thành cái đuôi bám anh suốt đời, anh muốn cắt cũng không được đâu! Nguời thanh niên tuấn tú mặt vest đen trên tay cầm một bó hoa ly trắng, khẽ mỉm cười trước tấm bia có tên "Ngô Kỳ Hân". Trên tấm bia lạnh lẽo, cô gái nhỏ vẫn cười hết…
Lúc anh gặp cô là anh đang học lớp năm tuy chưa biết yêu nhưng cũng cảm nắng cũng biết đến rung động lần gặp đó làm anh nhớ mãi hôm ấy là một buổi chiều mưa khi anh đang chú mưa thì có một cô gái cũng chạy vào nơi anh đang đứng để chú mưa lúc đầu anh cũng không để ý lắm nhưng bỗng nhiên cô ấy cất…
“Mập Mạp, ngươi nếu gầy đi khẳng định sẽ rất suất (đẹp dzai)!” Mập Mạp nhếch miệng cười hắc hắc. Kỳ thật chính hắn cũng nghĩ như thế, nếu gầy rồi chưa nói có bao nhiêu suất khí, ít nhất cũng sẽ có người thích. “Cười ngốc cái gì chứ, mau đẩy bàn vật liệu qua đây!” “Nga,” Mập Mạp nghiến răng đem cái…