"Chuyến đi này cũng phải mất nửa tháng chứ ít gì." Tống Ngạn Minh nhẹ nhàng gạt tàn thuốc và đáp một tiếng "ừm." Hắn ngồi tựa lưng vào cửa sổ, ánh sáng hơi mờ khiến khuôn mặt điển trai nửa sáng nửa tối. Hắn hơi nghiêng đầu, nhìn về phía người bạn thân Kim Thành và nói, "Gần vậy đó, đi đường cũng…
7:30 giờ tối, cô ấy cất công chuẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, anh ta vẫn chưa quay lại. 8:00 giờ tối, cô ấy chuẩn bị nước tắm cho anh ta, anh ta vẫn chưa quay lại. 11:00 giờ tối, cô ấy ủi thẳng quần áo mà anh ta sẽ mặc vào ngày mai. 11:59 giờ tối, cô ấy thẫn thờ nhìn bàn thức ăn sớm ngụi ngắt cùng…
  Kiếp trước, vì tránh mối hôn sự với ta mà Tiêu Cảnh An đã không thể gặp mặt mẫu thân hắn lần cuối. Để trả thù nên dù ta và hắn đã thành thân được ba năm nhưng hắn chưa bao giờ chạm vào ta. Sau đó hắn không chỉ cứ thế nhìn phụ thân và huynh trưởng ta hy sinh trên chiến trường, mà còn không cho ta…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.  Chương 1:  “Nhà lão Tam, cố lên, sắp rồi, cố lên nữa đi!” “Ta… ta… không được rồi, ta kiệt sức mất rồi.” Thai phụ nằm trên giường nói với giọng yếu ớt dần. Bà mụ vội vàng…
Đứng bên ngoài nhìn kiến trúc được xây dựng theo phong cách xưa, Ngôn Thanh Hạm hơi nhíu mày, lúc này cô thật sự hối hận vì đã nghe lời bạn thân đề cử mà đến nơi này. Một chỗ như vậy, nhìn thế nào cũng không thấy giống như là nơi chữa trị tâm lý, mà nó lại 10 phần giống như là một phòng triển lãm…
Có thể mãi không thành thói quen hay sao? Từ lần đầu tiên, Bạch Hiển đối với Bạch Vi bắt đầu nổi lên dục niệm, đến mức sau những lần lặp đi lặp lại, hắn đã chai sạn cái cảm giác du͙ƈ vọиɠ cuồn cuộn gào thét trong người, nhưng lại không có cách nào giải tỏa. Hắn đối với Bạch Vi, từ lâu đã tồn tại…
Bên ngoài quán bar Đại Bảo, ánh đèn neon chớp nháy, âm nhạc ầm ĩ vang vọng. Hạ Xa Vũ liếc nhìn màn hình điện thoại đang rung trên giá đỡ, nhưng cậu vẫn quyết định đỗ xe thật cẩn thận vào chỗ, chuyển số và tắt máy, rồi mới khẽ nhấn vào tai nghe Bluetooth. Vừa nghe máy, âm thanh lớn từ đầu dây bên…
Khi Thẩm Nhược Kiều khôi phục ý thức, cảm giác đầu tiên chính là— hừ, sau gáy đau quá! “Nhược Kiều, Nhược Kiều, cô không sao chứ?” Một giọng nữ trẻ tuổi bên cạnh cô lo lắng hỏi. Một giọng nam trẻ tuổi khác tức giận nói: “Anh chỉ đẩy cô ta một cái, làm cô ta ngã một cú, có thể xảy ra chuyện gì được…
  Hà Uyển Ngâm là hòn ngọc quý trên tay Hà gia mười lăm năm, nhưng vào ngày sinh nhật mười sáu tuổi, cô lại phát hiện ra mình chỉ là đồ giả mạo.   Từ đó, cha mẹ yêu thương cô chuyển sang yêu chiều Hà Kiều.   Người anh trai luôn che chở cô cũng vì Hà Kiều mà đuổi cô ra khỏi nhà.   Ngay cả vị hôn phu…