" Khốn khiếp! Cái bản báo cáo như thế này mà anh dám nộp lên cho tôi sao ? Rõ ràng là anh muốn nghỉ việc có phải không ?"
Trong văn phòng làm việc của chủ tịch, một nam nhân mặt vest đen, dáng vẻ cao to cùng mặt mũi nhăn nhó đang ném tập hồ sơ về phía người nhân viên của mình.
Mà kẻ gọi là nhân…
Phần 1: Number One
Bảy giờ kém năm phút…
Tốc độ đạp xe : 25km/h
Trên đường, lúc này, có một nữ sinh mặc áo dài đang thực hiện cuộc đua ngoạn mục với thời gian...
Mục tiêu còn cách 300 mét
200 mét
100 mét
Và 50 mét
Á á á................
Xe đạp xe máy...hôn nhau!
Hiện trường : một chiếc xa đạp nằm…
Ở phía trong cùng của một cái ngõ hẻm cũ, có một ngôi nhà cổ kính với mái ngói xanh, xem ra đã có từ lâu đời lắm rồi.
Khu vực này là thành phố cổ, những nơi có thể khai thác thì hầu như đã được khai phá, hoặc là trở thành các khu thương mại sầm uất, hoặc là trở thành các khu dân cư.
Rất hiếm khi…
Trình Bác Diễn nhìn đồng hồ trên tường một chút, năm giờ rưỡi.
Bên ngoài trời đã tối dần, cách cửa sổ có thể thấy cành cây trơ trụi bị gió bắc thổi quá loạng choạng đong đưa giống như muốn mượn trời thêm 500 năm [^1] nữa.
Dự báo thời tiết nói ngày mai có tuyết, xem chừng tình cảnh này, chắc tối nay…
*Nguyên văn: Nhân diện đào hoa tương ánh hồng
Trong gian phòng ngủ tại một cư xá hai tầng, bức rèm cửa sổ được kéo đến vừa khớp, ánh mặt trời rực rỡ buổi sáng không thể trộm lẻn vào trong phòng, khắp nơi vẫn lộ ra một luồng tối tăm.
Trên chiếc giường đơn cuối phòng, nữ nhân vẫn còn đang yên tĩnh…
"Tiểu Hàn, lại đi theo lịch trình sao?"
"Ừ."
Ấn Hàn đơn giản trả lời một tiếng, liền lấy xong thiết bị, đi ra khỏi nhà.
Ấn Hàn, tốt nghiệp trường cao đẳng B thị, 25 tuổi, tự mình kinh doanh một nhà hàng, nghề phụ là —— "Trưởng nhóm Fanclub Lâm Nhược Duẫn, nick name 'Bunny' " . Bỏ nghề chính của cô…
Gió lớn kèm theo tiếng vó ngựa, cát vàng bay đầy trời, vang vọng cả khu rừng xuyên suốt cả con đường, Diệp Phiêu Diêu không nhớ bản thân đã kiên trì bao lâu. Tiếng vó ngựa sau lưng cũng vang lên không ngừng, nàng chỉ có thể kiên trì giơ roi, nói chính xác là chạy thoát thân.
Không phải từ nhỏ cuộc…
Hạ Linh Doanh mất cả một ngày để trang điểm, nhìn mình trong gương với lớp trang điểm rất dày, lộ ra một nụ cười khổ.
Hạ Linh Doanh, ngươi rốt cục cũng bước vào thế giới này sao?
Người trong gương tuy gương mặt không biểu cảm, nhưng lại còn hơn cả ánh ban mai khiến lòng người say mê, chiếc quần dài…
"Mọi người xin hãy thương xót, bố thí cho một chút đồ ăn đi, làm ơn!"
Ngẫm lại thì ta đã tới cái thế giới này một năm linh bảy tháng lại hai mươi hai ngày rồi.
Vì sao ta có thể nhớ bản thân đã tới thế giới này được bao nhiêu thời gian rõ ràng như vậy? Bởi vì thân làm một kẻ ăn mày như ta, mỗi ngày…