1
Chạng vạng, mưa to như trút.
Lưỡi dao sắc bén kề trên cổ, mang theo cảm giác lành lạnh đau đớn.
Đằng sau, kẻ bắt cóc hung tợn quát tôi: “Đừng động đậy, không thì tao giết mày.”
Chính là trong hoàn cảnh như vậy, tôi lại thấy Chu Xuyên Bách.
Anh mặc đồng phục phẳng phiu, mặt đối mặt với tôi rồi nói…
Một buổi sáng cuối hè đầu thu, bầu trời trong xanh, không một gợn mây.
Trên sân cỏ của biệt thự nhà họ Tô, giờ phút này đang cực kì bận rộn và vội vã.
“Tất cả làm việc cẩn thận một chút.”
Quản gia ăn mặc sạch sẽ, đầu tóc nghiêm trang, đang duy trì trật tự, chỉ huy mấy chục nhân viên làm việc. Lí do…
Chen chúc trước cửa quán bar, Giang Điềm gần như bị đánh bay ra ngoài, bảo vệ cao giọng quát tháo, Giang Điềm chỉ cảm thấy bên tai vang lên ầm ầm.
Đến khi trời sẩm tối vẫn náo nhiệt như cũ, áo phông một thoáng đã mướt mồ hôi, Giang Điềm nhấc đàn ghi-ta dưới chân lên. Nhìn chiếc ba lô màu đen bị…
Giải nhất triển lãm tranh dành cho sinh viên của tỉnh lại bị Tạ Gia Nhiên giành được.
Tạ Gia Nhiên cũng không lộ ra chút xíu cảm xúc gì gọi là cao hứng.
Dưới ánh mắt sùng bái của đám bạn học, cậu đi lên nhận cúp, chuông tan học vừa vang liền im lặng không lên tiếng thu dọn đồ đạc, mau chóng rời…
Đã nửa tháng trôi qua kể từ mùa hè, nhưng trong hiệu sách Tân Hoa vẫn bật điều hòa, ở đó một lúc lâu, sẽ cảm thấy có chút se lạnh, cậu thiếu niên mặc đồng phục màu cam trắng cầm một cuốn sách đi loanh quanh trên kệ sách.
Trong tay cậu là một tờ giấy trắng, thỉnh thoảng lại cúi đầu đọc, sau đó nhìn…
"Sóc ơi"
Tiêu Tùng Hứa đang vội vàng xỏ giày ở cửa thì bị dì Hứa gọi lại.
Cậu quay lại thì thấy dì Hứa đang lau tay liên tục trên tạp dề, sau đó đưa tay chỉnh lại cổ áo cho cậu.
"Mấy giờ rồi? Con sẽ không đến muộn đâu, sao vội thế?" dì Hứa tuy trách mắng nhưng giọng điệu lại rất nhẹ nhàng.
Tiêu…
Hôm nay là ngày khai giảng.
Siêu thị nhà Thẩm Điềm phải mở cửa sớm hơn bình thường nửa tiếng. Cô rửa mặt xong, đeo chiếc cặp vào và đi ra ngoài, vơ lấy ổ bánh mì từ trên bàn xé ra.
Cô hàng xóm đến mua đồ ăn sáng nhìn thấy Thẩm Điềm.
"Tiểu Điềm giỏi thật đấy, thi vào lớp chuyên luôn đúng không?"
"…
1
Tôi sinh ra ở một thị trấn hẻo lánh. Trong nhà có bốn người con, ba con gái, một con trai.
Tôi là chị cả nên phải làm việc nhiều nhất, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời giường làm đồ ăn sáng cho cả nhà, giặt quần áo lau nhà, cho đến khi làm xong tất cả công việc trong nhà mới được phép đi học.…
Giang Ứng Hoài nhíu mày, trên mặt không nhìn ra vui buồn.
Hơn năm năm không gặp, anh đã thay đổi không ít, cả người cao lớn thon gầy, tản ra hơi thở xa cách tự phụ. Âu phục phác họa ra bả vai rộng lớn và vòng eo thon, dưới gọng kính viền vàng, ánh mắt tối tăm khó phân biệt.
Tôi đã nghe rất nhiều…