Truyện điền văn là một thể loại văn học tập trung vào cuộc sống nông thôn và đời sống trong làng quê. Thể loại này thường miêu tả và khám phá cuộc sống của người dân nông thôn, công việc nông nghiệp, tình yêu, gia đình và các mối quan hệ xã hội trong một môi trường nông thôn. Truyện điền văn thường đưa người đọc vào những cảnh quan yên bình và thanh bình của nông thôn. Nó khám phá các khía cạnh về công việc trồng trọt, chăm sóc động vật, cuộc sống gia đình và những nỗ lực để cải thiện cuộc sống trong cộng đồng nông thôn.

Cốt truyện trong truyện điền văn thường tập trung vào những nhân vật chính sống và làm việc trong môi trường nông thôn. Những câu chuyện có thể xoay quanh các gia đình nông dân, những người vất vả làm ruộng, hoặc những người chuyển đến sống và thích nghi với cuộc sống nông thôn. Thể loại truyện điền văn thường tạo ra những câu chuyện chân thực, nhẹ nhàng và mang tính nhân văn cao. Nó thường khắc họa những giá trị gia đình, tình yêu và sự đoàn kết trong cộng đồng. Đồng thời, truyện điền văn cũng có thể đề cập đến những thách thức và khó khăn mà người dân nông thôn phải đối mặt trong cuộc sống hàng ngày.

Thể loại truyện điền văn thường tạo ra sự gắn kết và đồng cảm từ độc giả bằng cách khám phá và tôn vinh cuộc sống đơn giản và bình dị của nông thôn. Nó mang đến sự đậm đà văn hóa và truyền thống của làng quê, và có thể cung cấp cho độc giả một cái nhìn sâu sắc và triết lý về cuộc sống và giá trị nhân văn. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại điền văn đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Nữ Nhi Lạc Gia, Viễn Cổ Hành, Điền Viên Cốc Hương hay Cuộc Sống Ở Bắc Tống.

Bầu trời xám xịt phản chiếu lên cây cầu cao cũ kỹ.

Dòng sông dưới cầu chảy cuồn cuộn, cuốn theo đất bazan lẫn bùn lầy lao đi.

Sương mù làm ướt lông mi của cô trong nháy mắt, Hạ Nhạc tỉnh dậy như một bóng ma, cô thấy mình đang đứng một mình giữa cây cầu cao ấy.

Đây…Là?

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

-- Ai đã không tắt đèn?Triệu Ly Nông nhắm hai mắt, ý thức hơi mơ hồ nghĩ, lông mày chậm rãi nhăn lại, cô theo bản năng nghiêng mặt tránh né ánh sáng, nhưng ánh sáng này lại chiếu trên cổ cô nhàn nhạt nóng lên.Cái này không phải đén phòng ngủ, càng giống như cô đang ngủ bên cạnh đèn sưởi của phòng

“A, đứa nhỏ này, con an phận một xíu!”

Sáng sớm, Hứa Hàm còn đang trong giấc mộng đã bị động tĩnh trong bụng làm tỉnh.

Cô híp mắt xoa bụng, trấn an thằng nhóc đang duỗi chân đá trong cái bụng cao cao phồng phồng của mình.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tháng 2 năm 1988, Hải thành, đêm giao thừa.

Gió lạnh dữ dội, tuyết trắng tung bay, mỗi hộ gia đình đều treo câu đối xuân, cắt hoa đính thiệp giấy, làm thịt viên gói sủi cảo, khói mù lượn lờ, mùi thơm dần dần lan tỏa.

Năm Cảnh Nguyên thứ ba, mùa hoa đào hoa mận đua nhau khoe sắc, trong Thịnh Kinh đô thành, nhà Thái Thường Tự Khanh Ôn gia từ trên xuống dưới tràn ngập bầu không khí vui sướng.

Hôm nay là ngày đại hôn của con trai thứ Ôn gia, giờ phút này tân nương đã được nghênh vào phủ.

Năm 2038, nữ doanh nhân, nhà từ thiện Đường Tiêu Tiêu qua đời, hưởng thọ tám mươi tuổi.

“Cô gái, cô phải cố gắng sống sót, sống sót mới có hi vọng.”

Đường Tiêu Tiêu đi đến một không gian mờ ảo, nơi này chỉ toàn là một màu trắng.