"Tống Tiến Bảo, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần đệ đệ của ngươi còn ở Tống gia một ngày thì ngươi chỉ có thể làm việc như trâu ngựa, ăn cám heo mà thôi. Bây giờ gia sản trong nhà tiêu tan chính là vì tên đệ đệ ma ốm này của ngươi đấy.
Truyện điền văn là một thể loại văn học tập trung vào cuộc sống nông thôn và đời sống trong làng quê. Thể loại này thường miêu tả và khám phá cuộc sống của người dân nông thôn, công việc nông nghiệp, tình yêu, gia đình và các mối quan hệ xã hội trong một môi trường nông thôn. Truyện điền văn thường đưa người đọc vào những cảnh quan yên bình và thanh bình của nông thôn. Nó khám phá các khía cạnh về công việc trồng trọt, chăm sóc động vật, cuộc sống gia đình và những nỗ lực để cải thiện cuộc sống trong cộng đồng nông thôn.
Cốt truyện trong truyện điền văn thường tập trung vào những nhân vật chính sống và làm việc trong môi trường nông thôn. Những câu chuyện có thể xoay quanh các gia đình nông dân, những người vất vả làm ruộng, hoặc những người chuyển đến sống và thích nghi với cuộc sống nông thôn. Thể loại truyện điền văn thường tạo ra những câu chuyện chân thực, nhẹ nhàng và mang tính nhân văn cao. Nó thường khắc họa những giá trị gia đình, tình yêu và sự đoàn kết trong cộng đồng. Đồng thời, truyện điền văn cũng có thể đề cập đến những thách thức và khó khăn mà người dân nông thôn phải đối mặt trong cuộc sống hàng ngày.
Thể loại truyện điền văn thường tạo ra sự gắn kết và đồng cảm từ độc giả bằng cách khám phá và tôn vinh cuộc sống đơn giản và bình dị của nông thôn. Nó mang đến sự đậm đà văn hóa và truyền thống của làng quê, và có thể cung cấp cho độc giả một cái nhìn sâu sắc và triết lý về cuộc sống và giá trị nhân văn. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại điền văn đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Nữ Nhi Lạc Gia, Viễn Cổ Hành, Điền Viên Cốc Hương hay Cuộc Sống Ở Bắc Tống.
Ta đã xuyên không.
Tấn triều do Nữ đế lên ngôi tới nay, vị trí nữ tử phát triển không ngừng, ra lệnh không đề cập tới chế độ năm thê bảy thiếp, nữ tử cũng có thể kế thừa gia sản, thậm chí vào triều làm quan.
Năm thứ 37 của Dân Quốc, một thị trấn nhỏ ở phía Nam.
Chiến hỏa tạm ngừng, dù cho vùng biên giới không bị chiến tranh lan đến, cũng mang bộ dáng đang khôi phục, còn rất nhiều việc phải làm.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Vi Vi à, dì Hồng Mai của con lại chọn cho con một đối tượng đấy, qua hai ngày con tranh thủ thời gian đi ăn cơm tán ngẫu với người ta đi?” Người phụ nữ trung niên ăn mặc giản dị nói với cô gái trẻ tuổi đang xem TV.
Năm tai họa luôn có điềm báo trước.
Mùa hạ năm ngoái, trời đã ít mưa, nửa số hoa màu trên đồng đều khô héo chec. Đến mùa thu, số lúa còn sót lại chẳng thể đầy một vò nhỏ.
Mặt trời hung ác chiếu thẳng vào lưng An Lan khiến cho cả chiếc áo phông ướt đẫm mồ hôi.
Mồ hôi từ trán chảy xuống, lấm tấm trên cằm, lăn theo từng cơ bắp trên cơ thể An Lan, rơi xuống tấm đệm bảo hộ tạo nên vài dấu vết sâu sắc.
"Phù... mệt c.h.ế.t ta rồi, cuối cùng cũng trốn thoát được."
Nam Khê vươn thẳng lưng, lau mạnh mồ hôi trên mặt, quay đầu nhìn vùng cát vàng xa xa, trong lòng không nói nên lời sự xúc động.
“Trương Đại Ngưu, mau ra đây, nếu không chúng tôi sẽ trực tiếp xông vào!”
“Phản đối bóc lột! Phản đối áp bức!”
“Trương Đại Ngưu! Mau ra đây!”