*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 1:
Dịch giả: Thần
Lúc tôi gặp Viên Xuân Thiên, ông chủ toà nhà đối diện đang nhảy từ tầng năm xuống, biến thành một đoá hồng đỏ rực trên mặt đất.
Tên của Viên Xuân Thiên là do tôi đặt, bởi vì trước khi quen biết tôi, em chẳng có gì, gồm cả tên họ.
Sáu giờ sáng một ngày cuối tháng Tám, trời đã sáng bảnh.
Chuông báo thức trong phòng ngủ chỉ mới đổ hai hồi là người nằm trên giường đã bật dậy rồi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nếu anh là trai thẳng thì thời trung học sao có thể cùng Diêu Trạm trốn trong phòng tập thể dục không có ai để tuốt cho nhau, sao có thể trốn trong góc phòng bóng bàn mà quỳ xuống m*t cho Diêu Trạm.”
–
Thư của Tề Nhạc Tư - Tần Tam Kiến
Hiện đại, đoản, ấm áp xen lẫn ngược nhẹ, buồn bã công x dương quang thụ
Một câu chuyện ngắn vô cùng đáng đọc.
Rất nhiều lúc tôi cảm thấy sinh mệnh thật không có ý nghĩa, thế nhưng hiện tại khi nhìn lại, tôi lại cảm thấy nó có ý nghĩa trọng đại.
Lần đầu tiên Dư Hiện nhìn thấy Đào Dụ Ninh là khi tham gia đại hội thể thao của trường, hắn đạt quán quân chạy bộ một trăm mét, thi đấu xong hắn đi đến căn tin để mua nước, vừa ra tới thì thấy một nam sinh mặc đồng phục trốn ở phía sau căn tin, đang ngồi bên mép bồn hoa ngâm nga nghiên cứu mấy bô
Hoàng đồng học năm nay lớp 12, thầm mến bạn cùng bàn của mình đã là năm thứ ba rồi.
Bạn cùng bàn là ủy viên thể dục, da dẻ ngăm đen, vóc dáng rất cao, dung mạo rất đẹp trai, con mắt rất sáng.