Truyện kiếm hiệp là một thể loại văn học tập trung vào cuộc phiêu lưu của các võ sĩ và những cuộc đấu trí, đấu võ giữa các nhân vật trong một thế giới võ hiệp. Thể loại này thường miêu tả và khám phá các cuộc hành trình, trận đấu, và cuộc sống của các võ sĩ, sát thủ, và những người có võ công cao cường. Truyện kiếm hiệp thường xoay quanh việc sử dụng kiếm và võ thuật để giải quyết xung đột và đạt được mục tiêu. Các nhân vật chính trong truyện thường có các kỹ năng võ thuật phi thường, khả năng chiến đấu siêu phàm và thường gắn liền với những nguyên tắc và giá trị của võ hiệp.

Thể loại truyện kiếm hiệp thường đặt trong bối cảnh Trung Hoa cổ đại hoặc thời kỳ võ hiệp, trong đó các võ sĩ đi qua các môn phái võ thuật, tham gia vào các cuộc chiến đấu, và khám phá bí mật của võ hiệp. Cốt truyện thường chứa đựng những âm mưu, thâm cung bí sử, tình yêu và sự truy đuổi công lý. Truyện kiếm hiệp tạo ra một thế giới võ hiệp tươi đẹp và huyền bí, nơi võ thuật và trí tuệ được tôn vinh. Nó khám phá các giá trị như lòng can đảm, tình đồng đội, và trí tuệ chiến thuật. Đồng thời, nó cũng thường tạo ra những cuộc đối đầu gay gắt, những trận chiến đầy kịch tính và các cuộc phiêu lưu mãn nhãn.

Thể loại truyện kiếm hiệp đã thu hút sự quan tâm đông đảo từ độc giả với những câu chuyện ly kỳ, hấp dẫn và đầy tính giải trí. Nó mang đến sự hứng thú cho những người quan tâm đến võ thuật, võ hiệp và thế giới võ sĩ. Thông qua các trận đấu võ thuật và sự phát triển của nhân vật chính, truyện kiếm hiệp cũng có thể truyền tải những thông điệp về lòng kiên nhẫn, sự rèn luyện và ý chí mạnh mẽ.

Những truyện cực kỳ hot trong thể loại đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Nhất Kiếm Độc Tôn, Tuyết Trung Hãn Đao Hành, Tướng Dạ hay Dưỡng Nữ Thành Phi.

Bốn năm trước, Hoàn Đan môn trên núi Tử La gặp phải nạn diệt môn. Người trong giang hồ điên cuồng tìm kiếm Mỵ cổ,  Chậm độc, Dược thú không biết tung tích. Bốn năm sau  Chậm độc kinh truyền xuất  thế. Đại khai sát giới,  chỉ vì lũ người kia đã cướp đi của hắn một người.
“Lạc Vũ, ngươi biết không, gần đây bổn tọa rất chi là nhàm chán.” Lệ Minh Mặc tùy ý vân vê chơi đùa một quân cờ màu đen trong tay, nhàn nhạt nói.
CHƯƠNG THỨ NHẤT Trăng sáng treo cao, bóng đêm tĩnh lặng. Các nhà đều đã đóng chặt môn hộ bình yên đi vào giấc ngủ. Giờ phút này cũng đúng lúc là thời điểm náo nhiệt của sòng bài, kỹ viện mở cửa đón khách.  
Đó là vào năm Vĩnh Nhạc thứ mười lăm, tại Liêu Đông.
“Ối!” Phanh. Ba. Nhanh như chớp xẹt. Thật là không ra thể thống gì! Chỉ đi cầu thang mà cũng bị trượt chân, từ lầu hai lao xuống hôn sàn lầu một, trên đầu còn nổi lên cục u to đùng như cái bánh bao. “Shit!”
Thơ rằng: Mỹ nhân không đầu, há chẳng vứt bỏ vương pháp Thi hài mục nát, án oan nhất định phải rửa
“Triển Phi Dương…” Khi người đẹp bị trói ngoặc tay ra sau được bốn thủ hạ mặc đồ vest đen nâng vào, nhìn thấy tên đàn ông đang ngồi nhàn nhã trên ghế ông chủ hút thuốc, đôi môi xinh đẹp sau khi chuẩn xác gọi tên của đối phương thì liền mở thành hình chữ O, sau đó lại lập tức bừng tỉnh đại ngộ mà