Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Hôm nay kỳ thi thử vừa kết thúc. Mưa xuân không ngừng rả rích, những hơi ẩm trong không khí khiến người ta cảm thấy vừa nặng nề vừa khó chịu. Chiếc xe buýt số năm lướt qua ngã tư, xoay người nhìn lại đã không thể đuổi kịp. Những chuyện không suôn sẻ cứ liên tiếp kéo đến.
Ngày xửa ngày xưa có một Tiểu vương tử đầu óc không được tốt cho lắm, từ nhỏ đến lớn chẳng chịu chăm chỉ học hành nhưng được cái ăn cơm thì lại là nhất. Bốn người anh trai trên y một người lại một người đều văn võ song toàn, mà y ngoại trừ đẹp ra thì chẳng được cái gì cả.
Gần đây Hạ Phồn đang gặp rắc rối. Cậu buồn rầu trừng mắt nhìn người đàn ông đang bay lơ lửng, mang cái vẻ mặt vui tươi hớn hở kia. Đúng vậy, tất cả là do tên Hồ Nhất Phàm này hết.
Chuyển ngữ: Agehakun Chỉnh sửa: Andrea Khi Thẩm Văn Hiên lại phi vào night club một lần nữa, Hàn Dữ Tiếu hoàn toàn chịu thua. Hắn níu lấy bartender, cắn răng nghiến lợi hỏi, “Quán của mấy người làm ăn kiểu gì vậy, năm lần bảy lượt cho trẻ vị thành niên đi vào!”
Có một thiếu gia thụ ngoan ngoãn dịu dàng dễ thương, chính xác là một bé ngoan phẩm học kiêm ưu  (phẩm chất và học tập đều rất ưu tú) , thông thạo đủ thứ cầm kỳ thi họa, bẽn lẽn hiền lành giống như quả bóng nhỏ màu trắng.
1 Đại học A với 17 khoa có hai truyền thuyết. Truyền thuyết một: Chủ tịch hội sinh viên Lục Hoan Nhan, chòm Bạch Dương, cô làm việc mạnh mẽ quyết đoán, là nữ chủ tịch đầu tiên kể từ khi xây trường đến nay, vừa nhậm chức đã chỉnh đốn lại kỷ luật, tổ chức hoạt động.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Một ly trà chanh!” “Tới ngay, của cô hết bảy tệ, có muốn thêm đá không?” “Có”
Ta được đưa vào phủ Tướng quân khi mới mười tuổi. Phụ mẫu nhận năm mươi lượng bạc, hai người vừa lau nước mắt, vừa ba bước một quay đầu nhìn lại.
Thiệu An tỉnh lại trong bệnh viện. Phòng bệnh bắt sáng rất tốt, ánh nắng ban mai trực tiếp rót vào. Nhưng dù có được bao bên trong vầng sáng nhu hòa ấy, Thiệu An vẫn không cảm thấy dễ chịu. Mắt hắn rất đau, cố gắng rất lâu mới có thể mở mắt.