Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Lúc ta gặp y là vào tháng tư, tháng mà hoa đào nở rộ, miệng y ngâm ngâm tiếu ý khiến ta không dời mắt, từ đó trầm mê vô pháp kiềm chế, năm đó, ta mười bốn, y mười sáu.
【Nhíu mày】——   Tiểu Quỷ, đi ra đây. Đừng nghĩ ta không thấy ngươi. 【Ngập ngừng】——   Tiểu thúc… 【Ngồi xổm xuống, nhướng mày】——   Phùng công công nói ngươi không chịu ngủ một mình ở tẩm cung, rốt cuộc là có chuyện gì? 【Cúi đầu】——   Không có gì,… chỉ là ta không muốn ngủ…
Khi Lương Vũ Mạc mở mắt ra thì bầu trời trong xanh bên ngoài đang in lên tấm rèm cửa sổ màu lam nhạt, có chút mờ mịt, những đóa hoa thêu trên lớp vải được ánh sáng chiếu vào trông như những đám mây rậm rạp.
Mưa ngày một nhiều. Lãnh lẽo. Gió cuốn bay những hạt mưa nặng trĩu khiến chúng những con dao sắt nhọn lao về mọi phía. Chúng lao về phía thiếu niên đang quỳ trên mặt đất. Ánh mắt cậu quật cường, kiên định, để mặc cho mưa gió tát vào mặt vẫn ngẩn cao đầu không chịu khuất phục.
"Đến một lúc nào đó, cậu sẽ yêu nước Mĩ thôi, lúc đó tôi cũng vậy nữa!" ----------
Phó Giác Lãng cả ngày nay luôn mơ hồ dự cảm có điềm xấu sắp đến, xoa ấn mi mắt nặng trĩu, người cảm thấy chút mệt mỏi liền phân phó Vương Văn đích trợ thủ: “Quay về Phó công quán”.
Em có thai rồi... Chỉ bốn chữ ngắn ngủi, nhưng lại lập tức thu ngay vào trong tâm trí của Đức. Chiếc điện thoại trên tay bị nới lỏng, rớt bộp một phát xuống đất.
Kí túc xá vào đêm im ắng dưới những ánh đèn mờ khiến tôi mở mắt không nổi trước đống bài tập trên bàn. Cũng đã gần 2 giờ sáng rồi.
Thuần cùng đàn anh trên mình hai lớp ngồi ngơ ngác ở phòng nhạc nhìn ra cửa sổ. Những tiết học buổi chiều luôn khiến Thuần buồn ngủ và cô bé mò đến phòng nhạc.