Tôi ngồi yên vị trên xe, tự thắt dây an toàn, chọn tư thế thoải mái nhất rồi ngả người ra sau.
Không nhúc nhích nữa.
Ánh mắt của Lục Hoài nhìn tôi kiểu… rất khó diễn tả. Cứ như đang ngắm một tác phẩm trừu tượng nào đó.
Ngày đầu năm mới 1987.
Trong nhà ăn của khu quân đội miền Bắc, bầu không khí vốn dĩ nên náo nhiệt khi mọi người cùng xem tivi, nhưng lúc này lại tĩnh lặng đến đáng sợ.
“Hứa Thần Hi, em cố ý đúng không?”
1.
Tháng bảy, thời tiết oi bức, nhưng điều hòa trong cục dân chính lại rất mát lạnh.
Tôi xoa cánh tay lạnh buốt, nhìn tờ đơn ly hôn được đưa đến trước mặt: "Chỉ cần ký vào đây là được?"
"Đúng vậy, cô Lâm."
Tại Tiêu Tương Viện, kỹ viện lừng danh của kinh thành, ta che mặt bằng khăn voan, đứng đợi phu quân Tiêu Cảnh Minh trước phòng của kỹ nữ nổi tiếng nhất.
Lúc tôi tỉnh dậy, họ nói tôi là thiên kim thật bị bế nhầm từ nhỏ của nhà họ Tần.
Nhưng trong nhà đã có một thiên kim giả được nuôi dưỡng hơn mười năm rồi.
Cả nhà chờ đợi tôi tự ti ghen ghét, căm hận số phận bất công, chìm đắm trong vực sâu oán than vô tận.
Anh ấy luôn là đứa trẻ được các bậc phụ huynh hết lòng khen ngợi, là con nhà người ta trong truyền thuyết. Với thành tích xuất sắc, cộng với ngoại hình đẹp và cao ráo, có thể nói anh chính là đứa trẻ nổi bật nhất vùng.
Tuyết lớn như lông ngỗng lặng lẽ rơi suốt đêm, đè thấp cành cây xuống, Cù Cẩm sáng sớm đã dựa vào mép cửa sổ, mắt không chớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.
Tôi mặc kệ, đi thẳng ra phòng khách rồi nằm phịch xuống ghế sofa.
Dì giúp việc đã quá quen với cảnh này, đưa tôi dĩa trái cây với sữa ấm rồi lại về bếp nấu canh giải rượu cho Lương Mộ Thần.
Tôi mở một bộ phim lên xem, nam chính chẳng ai khác ngoài bạn học cũ của tôi – Lận Thần.
Trời u ám, sấm cuồn cuộn ẩn mình trong đám mây, không khí ngập tràn hơi ẩm dính dấp, nồng đậm một bộ dáng gió thổi mưa giông trước cơn bão sắp đến.