1.
Tôi liếc nhiền đồng hồ trên tường, đã 8 giờ tối rồi.
"Muộn rồi, tôi đi trước đây."
Tôi đứng lên, định đi lấy cặp sách.
Nhưng vừa mới quay người tôi đã bị Bạch Tự kéo lại.
Bởi vì quán tính tôi đã lao về phía trước, mà anh đúng lúc thuận tiện ôm lây tôi.
1.
Sáng xin nghỉ phép, tới tối lại bị làm mất mặt. Người duy nhất làm mất mặt tôi hôm nay chính là người sếp suốt ngày ra vẻ lạnh lùng của tôi, Giang Tự.
Sau một ngày làm khùng làm điên cùng các chị em vào cuối tuần, tôi thấy đầu hơi choáng váng.
1.
“Thưa thầy, em muốn ngồi cùng bàn với một bạn nữ ạ.”
Ngay khi chủ nhiệm lớp xếp chỗ cho Lâm Trạch Sâm ngồi cạnh tôi, tôi đã giơ tay ý kiến.
Hành động của tôi khiến các bạn học khác thì thầm với nhau.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
1
Thuở mới yêu đương, bạn thân đã bí mật nói với tôi: "Bạn trai của cậu vừa đẹp trai vừa giàu có, cậu phải để ý anh ấy vào đấy".
Ta là người có công cứu giá và hoàng đế đã ban cho ta một mong ước.
Mọi người đều suy đoán rằng mong muốn của ta là có thể được gả cho thái tử điện hạ tôn quý.
Dù sao thì ta cũng ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, cho nên chuyện này ở Kinh thành cũng không còn là chuyện gì xa lạ nữa.
Năm nay tôi được 10 tuổi, nhưng đang tuổi ăn tuổi chơi thì bị bắt kết hôn. Người đàn ông sẽ làm chồng tôi được gọi là Cảnh hoàng tử, dung mạo tuấn tú, thông thạo các loại văn chương, võ thuật.
1
Trần Tự gọi hai bát mì như thường lệ.
Mãi sau này tôi mới biết đây là quán mì mà trước đây cậu ấy và Thẩm Nhược Thủy thường xuyên lui tới.
Cậu ấy khẽ mím môi, giọng nói rất nhẹ: "Vậy nên, theo lời cậu nói, cậu mới chính là Hà Giảo? Cậu quay trở lại rồi?"
1.
Đoàn du lịch gồm có sáu người, không ai ngờ rằng sẽ bị mắc kẹt trên núi.
Chu Ngạn cởi áo khoác mặc cho tôi, nhưng vẫn nhìn quanh.
Lâm Vi vẫn chưa về.
Chu Ngạn xoa đầu tôi: "Em đói không? Anh ra ngoài xem có gì ăn không nhé."
"Em không đói."
Truyện Cổ Đại, Truyện Đoản Văn, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên Không, Zhihu
1
Làm việc thiện tích đức suốt hai mươi năm, tôi xuyên vào một quyển truyện pỏn hot hòn họt, tôi thật sự cảm ơn quá.
Nhưng rất may, tôi có thuật độc tâm, nên đã phát huy EQ giao tiếp xã hội đến mức tối đa.