*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 1. Tôi thích Kiều Triết hai năm.
(1/6) Trong một lần xem mắt, tôi đã gặp phải một gã đàn ông dở người, để kết thúc với gã, tôi chỉ có thể nói dối là tôi đang mang thai đứa con của sếp tôi. Thật bất ngờ, sếp và đồng nghiệp công ty tôi đang đứng ngay sau lưng tôi! Tôi kinh hãi lảo đảo: "S... sếp!"
1. Tôi là một thư ký nghèo khổ. Mới gia nhập công ty năm đầu tiên, vẫn còn là thanh niên đầy triển vọng, tràn đầy chí khí và rất hăng hái, chạy việc bên ngoài chăm chỉ hơn người khác. Tôi luôn dán mắt vào sếp mình, không bỏ lỡ bất kỳ cơ hội thể hiện nào.
1. Sau chuyến đi lễ Phật, đích tỷ trở về liền khóc lóc ầm ĩ, thà treo cổ quyên sinh chứ nhất định không chịu gả cho Mẫn Nghênh Hà, con trai trưởng trong dòng thiếp thất của Phủ Dũng Nghị Hầu, đồng thời là vị hôn phu mà tổ phụ định sẵn cho tỷ ấy.
Tiếng khóc của em bé vang lên, đèn đỏ phòng cấp cứu tắt. Khương Vãn Ý muốn bế đứa trẻ, nhưng tay cô xuyên qua lồ ng ấp, chỉ nắm được không khí. Bởi vì... cô đã chết. Chết vì khó sinh khi mang thai được bảy tháng.
Kiếp trước, ta là thanh kiếm của Lý Hoài Ngọc, cũng là quân cờ của hắn. Ta cam tâm tình nguyện trở thành đao phủ giỏi nhất của hắn, thay hắn bước trong đêm tối, để hắn có thể ngồi lên ngai vàng như mong muốn. Hắn nói đi nói lại với ta: “A Ninh, ta chỉ có một mình nàng”.
1. Tôi định lật đổ cái bàn nhưng nhận ra nó không hề xê dịch chút nào. Tôi nhìn sang phía đối diện, thì ra Hoàng hậu và Quý phi đang đè chặt nó xuống. Đặc biệt là Quý phi, cả hàm răng đều cắn chặt lại.
1 Khi nhận được tin Sở Kỳ An và Tống Xu sắp đại hôn, ta đang ăn một chén cơm nguội thiu trong lãnh cung. Cung nữ Ngân Kiều đau lòng thay ta, nàng nhìn thái giám đưa cơm tới nói:
1 Tôi và Lục Chấp đã kết hôn được ba năm. Trong ba năm qua, anh chỉ ở nhà có ba ngày. Thời gian còn lại không phải đang quay phim thì là đang trên đường đi quay phim. Thỉnh thoảng tôi rơi vào trạng thái xuất thần. Chúng tôi có thực sự kết hôn không?