Truyện Converter

[Mấy lời bịa đặt trên mạng mà em cũng tin à?]   …   Tôi đặt úp điện thoại xuống bàn trà, thở dài.   Từng có lúc tôi mơ được làm bạn gái của Chu Uyên.   Nhưng sau khi ở bên hắn tôi mới phát hiện ra rằng—  
Kiếp trước, Tiêu Duẫn không cưỡng lại nổi sự mê hoặc ấy. Ngay trong đêm tân hôn, hắn và nàng ta đã gian díu với nhau. Sau này, hắn còn muốn hưu ta, nâng nàng ta lên làm chính phi.
Phần bình luận đầy những con cú đêm, gọi "chồng" vui mừng, đồ lót bay khắp nơi. Chẳng ai quan tâm xem anh ấy có đói không. Tôi nhếch môi. Tôi nhìn dòng chữ ấy mãi, càng nhìn càng thấy khuôn mặt Lục Hoài Cảnh cứ lởn vởn trước mắt.
Viên quan tứ phẩm ngồi gần đó khẽ cười chế giễu: “Chẳng lẽ Vương Thị lang còn mong Thôi Tuần có mặt ở đây sao?”
Ý của Lương Thi Nhĩ là vẫn chưa đến cuối tuần, cô đã bận cả ngày rất mệt mỏi, sau giờ tan làm không có tâm trạng để đi Livehouse nghe nhạc nữa.
Rất nhiều đại thần trong triều không mong vị này kế thừa ngôi vị. Cửu Châu quỳ trên mặt đất, nhìn nét mặt đau buồn của phụ thân, lại nhìn sang đường ca cũng đau lòng khôn xiết, nàng nhấc váy đứng dậy, dè dặt đi tới bên cạnh Minh Kính Châu, cầm lấy thánh chỉ đọc thử.
"Năm ngoái nó đỗ vào đại học A, con đến đó cũng là đàn em của nó, nhân tiện ở chung thì hỏi thăm thêm về trường đi."   Tôi gật đầu.   Nhà dì Dao Dao ở khu biệt thự gần đại học A. Hôm đó bà ấy không có nhà, người ra đón chúng tôi là Lục Huân.  
"Ê, nhìn kìa, chưa chếc hẳn đâu! Vẫn còn hơi thở."     "Mau vứt nó về lại lao phòng đi, chếc ở đây thì không ổn đâu, ngục trưởng mà biết thì c.h.ặ.t đ.ầ.u cả lũ mất."     Chúng lôi kéo ta một trận rồi ném xuống đất, bụi bặm, cỏ rác bay đầy mũi.    
Tôi tự nhủ: "Làm xong vụ này, mình sẽ rửa tay gác kiếm." Trước khi ra khỏi cửa, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ người bạn thân duy nhất của mình – Đinh Mộc.