Truyện Converter

Cô mở mắt ra và lập tức tỉnh cả ngủ trước khung cảnh trước mắt: chiếc giường mềm mại thường ngày đã biến thành một chiếc giường gỗ kiểu cổ điển. Đèn trần hiện đại trên trần nhà cũng biến mất, thay vào đó là một bóng đèn dây tóc đơn giản.

Nấm hương thái hạt lựu và tỏi băm được rắc xuống, đảo thêm vài lần, hương thơm càng thêm nồng nàn, sực nức mũi.

Hai cô gái tết tóc hai bím, ngửi thấy mùi thơm liền vén tấm rèm vải thô lên, ngay lập tức bị mùi thịt thơm nồng nàn xộc vào mặt.

Huống gì, trước khi ra đi, hai phu thê Khương Mỹ Vân đã gom góp chút ít bạc mua được một mảnh đất, dựng một căn nhà cũng coi như là chắc chắn, còn có sạp hàng nhỏ ở bên hông một tiệm vải lớn ở khu chợ, nơi mà Khương Mỹ Vân mỗi ngày cặm cụi thêu vá sửa đồ cho khách, tất cả đều để lại cho Tô Y Điềm

Phong Ngọc Lan thở phào, rũ mắt nhìn lòng bàn tay có vết chai của mình, trong lòng bàn tay của cô vốn không có những vết chai này.

Mùa đông năm ngoái, nàng mới thành hôn với Kỳ Diên không lâu, Kỳ Diên vốn không ưa nàng, lúc đó chỉ vin vào một cái cớ cỏn con đã phạt nàng cấm túc.

 

Dung nhan khuynh thế cũng bị hủy chỉ vì một cái rắm.

 

Ai hiểu được nỗi đau của nàng chứ?

 

Ai lý giải được đau đớn của nàng không?

 

Huống hồ ta còn hát lệch nhịp, múa thì cứng nhắc, nhạc cụ thì dốt đặc cán mai, giảm giá mấy cũng không bán được.

Đào Uyển chuẩn bị cúp máy thì lại nghe đầu dây bên kia nói: “Chốc nữa bố mẹ Gia Bình sẽ qua, con nhớ xin lỗi họ đàng hoàng, đừng như lần trước khiến họ không vui nhé.”

Đào Uyển hơi ngập ngừng một lát.

Quý Vũ tập trung vào công việc trên tay, đợi đến khi hoàn thành nét khắc cuối cùng, cậu mới đứng dậy vươn vai thư giãn.