Truyện Converter

Dáng vẻ cậu lúc này đẹp đến vô lý, làn da trắng đến mức quá đáng, gò má như chỉ cần véo nhẹ là sẽ hằn lên vệt đỏ. Đôi mắt cậu cũng đẹp, tròn trịa, long lanh, hàng mi dài và dày, khi nhìn ai đó tự nhiên toát lên vẻ vô tội.
Lương Nhiễu Tây cố sức mở cửa, xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, nhanh chóng lấy dép lê trong ngăn tủ ra. Cậu thở dài trong lòng, trên mặt lại trấn định vô cùng: "Con chỉ về ở tạm thôi, vẫn có tiền, chưa thất nghiệp. Chẳng phải mẹ biết con làm gì rồi sao?"
Lúc này Lý Phỉ mới phát hiện mình đang ngủ ở trên giường gạch trong một gian phòng xa lạ. Nơi này mình chưa bao giờ tới, nơi này là chỗ nào? Lý Phỉ cố gắng hồi tưởng chuyện phát sinh ngày hôm qua.
Trong video đăng tải, tôi và Phó Kí Bạch đều đeo khẩu trang kín mặt, vóc dáng cậu ta cao lớn, cao hơn tôi rất nhiều, đứng bên cạnh nhau, nhìn còn có vẻ khá hợp mắt.  
Tôi hốt hoảng vội vàng vơ lấy một cuốn giáo trình rồi cắm đầu chạy như điên đến lớp. Cuối cùng, tôi run rẩy ngồi một mình ở hàng ghế cuối, còn Tiểu Đường cách tôi mấy hàng quay lại nhìn tôi với ánh mắt “tự cầu phúc đi nhé”.
Người đẹp ngồi đối diện chính là nhân vật chính thụ trong câu chuyện, tên là Diệp Thành  (叶澄), là bạn học ở trường Ngoại Ngữ bên cạnh.
Giọng Viên Phong rõ ràng có phần do dự: “Bên ngoài đang mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đùng, hay là… tôi đợi mưa nhỏ rồi đi?” Gã này từ bé đã sợ sấm sét. Chúc Kim Hạ im lặng một lúc rồi nói: “Vậy cậu gọi thẳng cho nhà tang lễ luôn đi.” “… Đến liền, đến liền đây mà.”
Gầy gò nam tử bóng người loáng một cái biến mất ở đại điện. Ngồi ở Ma Long ghế ngồi nam tử yên lặng đang trầm tư, khóe miệng lộ nở một nụ cười khổ.
Nam nhân đại khái hơn bốn mươi tuổi, xem thấu lấy cách ăn mặc xem chừng trong công ty ban trưởng trở lên cấp bậc, mặc dù trên trán sớm trọc lại lộ ra một cỗ chỗ làm việc cốt cán tinh anh khí chất.