edit: Lenivy
beta: Lan Hoa Chi
_______
“Chỉ Lan, lấy cho ta một chậu nước ấm vào đây. Ngươi xem, người Đằng nhi lạnh quá.”
Ngồi bên giường, nam tử kề sát, ôn nhu, yêu thương v**t v* thiếu niên, động tác nhu mềm như gió thổi, nhẹ khẽ như nước chảy. Ngón tay thon dài vuốt qua thái dương, vuốt qua…
Từng cánh hoa mỏng như tơ khẽ bay trong gió, hòa theo ánh trăng mờ ảo rồi tản mác khắp mặt đất. Đào hoa nở rộ ánh hồng rực rỡ, thanh tao, xinh đẹp, tạo nên một khung cảnh mỹ lệ mờ ảo giữa ngọn núi hoang vắng, khiến cho ai vào đây như hồn mê lạc phách giữa chốn đào nguyên tiên cảnh.
Trên cành của…
Mạc Nhiên, hễ là gặp phải người c*̉a anh nhắc tới anh thì nhịn không được nói một câu thế này: Tổng giám đốc SG thật là người c*̃ng như tên, Mạc Nhiên, Mạc Nhiên, đã lạnh lùng lại còn hờ hững. Cho dù núi Thái Sơn trước mặt, anh c*̃ng có thể giữ nguyên vẻ bình…
“Lạc Vũ, ngươi biết không, gần đây bổn tọa rất chi là nhàm chán.” Lệ Minh Mặc tùy ý vân vê chơi đùa một quân cờ màu đen trong tay, nhàn nhạt nói.
Lệ Minh Mặc, đại giáo chủ thứ 12 của Thiên Ma giáo, năm đó chỉ vẻn vẹn hai mươi tuổi đầu đã đạp bay cổng chính nhà Âu Dương Duệ mạnh nhất đương thời, trở…
Tuyên Đức năm thứ mười.
Cố đô Kiến Dương
Hôm nay là sinh nhận tân Cửu phu nhân mới nạp của Trường Bình hầu Hàn Hùng Tín, Hầu phủ mời Ngô Môn Lê Viên nổi tiếng đến biểu diễn tại nhà. Hàn hầu gia thích xa hoa hưởng thụ, cho đặt băng chung quanh phòng khách, cách màn sa mỏng, ngắm yêu cơ mỹ nhân ăn…
(Tía nói, thích một
người không nhất định phải lâu như trời đất, chỉ cần thích thật lòng,
thích đậm sâu thì bất kể sống chết, người này đều sẽ ở trong lòng con,
mãi mãi bên con).
Mùa xuân, tháng ba, gió tuyết ngừng, bão cát đại mạc bắt đầu thổi.
Lúc đó khái niệm bão cát còn chưa xâm nhập lòng người…
Editor: Linh Đang
Anh vẫn nhớ rõ cô, người con gái từ nhỏ đến lớn một mực yên lặng ngóng trông phía sau lưng anh.
Anh biết cha mẹ cô mất sớm, phải sống nhờ trong nhà người thân thích, cuộc sống không xấu cũng không tốt, bởi vậy cô luôn ngoan ngoãn khéo khéo tận lực không làm người khác phiền lòng,…
Mùa đông năm nay vô cùng lạnh giá, Mạnh Uyển nằm trong cái chăn ấm áp. Thoáng chốc, nàng cho rằng mình đã trở về quãng thời gian lúc tám, chín tuổi.
Nàng còn nhớ rõ Tam điện hạ một thân áo trắng, đầu đội ngọc quan vô c*̀ng anh tuấn.
Đôi mắt hắn đẹp đến động lòng người, giọng nói…
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyển ngữ:
Đình Yuri
Biên tập:
Iris
Trâu Diệc Minh ở công ty nhận được điện thoại của Đại Phúc: “Minh Tử, hôm nay là sinh nhật anh đây, buổi tối đến tụ tập nhé!”…