【Chính văn đã hoàn thành! Phiên ngoại đang cập nhật, các bạn cứ "nuôi" (chờ truyện ra thêm) rồi "sát" (đọc) một thể nhé!】
Trên ghế dài có một người đàn ông trông thật kỳ lạ, khoác chiếc áo khoác dạ đen tuyệt đẹp, mặc âu phục chỉnh tề.
Lại gần mới phát hiện, anh ta thần sắc lãnh đạm, bờ môi mỏng kẹp…
"Thằng khốn nào, dám trộm cả đồ lót của tao?"
Giang Như Ý chống nạnh đứng giữa sân sau, lửa giận bốc lên ngùn ngụt.
Sân sau nhà cô có một mảnh đất trồng rau rất rộng, đủ các loại rau củ mà cô yêu thích. Ngày nào cô cũng ra đây chăm sóc, tưới nước, bón phân, nhổ cỏ. Quần áo sau khi giặt cũng thường…
Thẩm Nam Chu từ phòng tắm bước ra, mỉm cười dịu dàng với cô bé đang đứng trong phòng khách, ” “Nước tắm đã chuẩn bị xong, đồ dùng trong phòng tắm đều có thể sử dụng. Trong ngăn tủ có bàn chải đánh răng mới, quần áo tắm chú để trên giá rồi, cháu đi tắm trước đi, chú sẽ làm chút gì đó cho cháu ăn.”…
Vào lúc 10 giờ tối, trước cổng quán bar Echo, một chiếc xe thể thao màu đen không quá phô trương từ từ dừng lại. Nhân viên bãi xe của quán vội vàng tiến lên, kính cẩn mở cửa xe.
Một người đàn ông trong bộ vest chỉnh tề bước xuống từ ghế lái, đưa chìa khóa xe cho nhân viên rồi khẽ gật đầu, bước về…
Bên ngoài Thương Sơn bí cảnh.
Các môn phái lớn tụ tập đông đủ, hơn nghìn người lấp kín cả khoảng không gian bên ngoài bí cảnh. Mỗi người chiếm một góc, chừa lại khoảng trống vừa đủ cho hai người đi lọt, thỉnh thoảng lại có đệ tử các môn phái khác nhau tụm lại thì thầm to nhỏ.
Trang phục các môn…
Việt Xán ngủ một mạch đến tận trưa, trời đất tối tăm, thứ đánh thức cô không phải tiếng chuông báo thức, mà là tiếng rung điện thoại ồn ào.
"Ưm?"
Cô thò cánh tay trần khỏi chăn, mò lấy điện thoại, nhắm mắt nghe máy.
Giọng người đầu dây bên kia gấp gáp: "Mấy giờ rồi mà còn ngủ thế hả?"
Việt Xán ngái…
Con phượng hoàng nhỏ bị giam cầm trói buộc dưới ánh mắt của cô có chút động đậy.
Nó khẽ cử động đôi cánh, nhưng dây xích đỏ trên người nó lại từ từ siết chặt một cách có ý thức, từng chút một.
Lúc này Bùi Diệp mới nhìn rõ, đó không phải là dây xích đỏ gì cả!
Rõ ràng là dây xích đen siết chặt…
Editor: Đào Tử
________________________________
Liễu Phi Phi thề rằng, cả đời này nàng chưa từng lúng túng như thế.
Lúc này, nàng sợ hãi co ro trong thùng tắm, tay trái bám chặt vào mép thùng, tay phải nắm lấy thứ lạ lẫm kia.
Chỉ cần hơi dùng lực là đau đến mức nước mắt trào ra, muốn buông…
Rạng sáng sân bay vắng lặng, thỉnh thoảng có vài người đi qua, nhưng đều vội vã.
Mắt còn ngái ngủ, cơ thể mệt mỏi.
Thích Dao tháo chiếc gối hình chữ U mềm mại xuống, gỡ tai nghe ra, thong thả bước ra khỏi hành lang.
Bánh xe vali phát ra tiếng lộc cộc trên nền gạch.
Cô ăn mặc đơn giản, chỉ có một…