Truyện linh dị là một thể loại văn học tập trung vào những yếu tố siêu nhiên, huyền bí và hồi hộp. Thể loại này thường mang đến những câu chuyện về ma quỷ, hồn ma, sự tái sinh, linh hồn và những hiện tượng siêu nhiên khác. Truyện linh dị thường xây dựng một thế giới kỳ bí và đầy bí ẩn, nơi mà những hiện tượng siêu nhiên xảy ra. Cốt truyện thường xoay quanh việc giải quyết các sự kiện hay hiện tượng linh dị, khám phá bí ẩn và đối mặt với những thế lực siêu nhiên. Nhân vật chính thường là những người có khả năng đặc biệt hoặc những người tìm kiếm sự thật về thế giới tâm linh.

Truyện linh dị mang đến cho độc giả cảm giác hồi hộp, sợ hãi và thích thú với những yếu tố siêu nhiên không thể giải thích bằng lý thuyết khoa học. Nó tạo ra một không gian tưởng tượng rộng lớn và khám phá các khía cạnh của thế giới huyền bí. Thể loại này có thể tạo ra những trạng thái cảm xúc mạnh mẽ, từ cảm giác kỳ quặc và sợ hãi đến sự kích thích và sự kinh ngạc.

Truyện linh dị thường kết hợp yếu tố của những thể loại khác như kinh dị, ly kỳ, tâm lý và hành động để tạo nên những câu chuyện đa chiều và sâu sắc. Nó có thể khám phá các khía cạnh tâm linh, sự đối đầu giữa ác quỷ và người tốt, cũng như những tình huống đầy bất ngờ và đảo ngược. Truyện linh dị có sức hấp dẫn đối với những người yêu thích những câu chuyện bí ẩn và muốn khám phá những khía cạnh siêu nhiên của thế giới. Nó tạo ra một trạng thái hứng thú và mê hoặc, kéo người đọc vào một thế giới đầy sự kỳ quái và huyền bí.

Những truyện cực kỳ hot trong thể loại linh dị đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân, Kinh Tủng Chi Thư, Đêm Nay Trong Trường Không Có Ma hay Phượng Giá.

Ngày 30 tháng 5 năm 2013.

Hiện trường án mạng.

Hiện trường án mạng nằm ở dưới chân núi Thương Mãng của thành phố Sở Nguyên.

Nơi đây cỏ dại um tùm, đá mọc lởm chởm, nhà dân gần nhất cũng cách đây 1km.

Thành phố Lăng Giang có một ngọn núi tên Lăng sơn, trên núi có một Đạo Quan vô danh.Đạo Quan lâu năm không tu sửa, tường rào bị tàn phá, Đạo Quan nho nhỏ lung lay như muốn sập xuống.Vào lúc này, trong rừng trúc phía sau Đạo Quan, có một thanh niên khoảng hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi ngắn tay màu x

1.

Tôi tên là Kiều Mặc Vũ, là sinh viên năm nhất đại học Nam Giang, cũng là truyền nhân duy nhất của Địa sư lúc bấy giờ.

Địa sư, cổ đại gọi là thầy phong thủy nhưng không phải thầy phong thủy nào cũng được gọi là Địa sư.

Tôi là Dư Dạ, là một kẻ chuyên trang điểm cho xác chết, theo như mọi người thường gọi đó là thợ trang điểm, và đương nhiên khách hàng của tôi chính là người ch.ết.

Vì công việc của tôi là tiễn đưa mấy vị khách đặc biệt này đoạn đường cuối một cách xinh đẹp, có thể diện nhất.

“Thành phố Ngô Minh của chúng tôi tuy không ngựa xe như nước được bằng thành phố lớn, nhưng cũng coi là non xanh nước biếc, không khí trong lành.

Tại từ đường của Lâm gia.

Được dẫn đầu bởi Lâm Chính Dương, gia chủ hiện tại của Lâm gia, đoàn người mang sắc thái nghiêm trang đứng trong từ đường.

Một đứa bé trai tầm sáu bảy tuổi quỳ gối trước điện thờ lạy ba lạy, sau đó cẩn thận cầm cây nến trên bàn lên.

Hôm nay là ngày 3.7 âm lịch.

Cái tiết trời hanh khô thoảng chút lạnh lẽo khiến lòng người cũng mộng mị mà đượm buồn.

Nhưng ngày hôm nay khác hẳn với những ngày thường khi trước bởi hôm nay cậu Phúc về làng.

Tô Cẩm Lê khiêng xe đạp, thở “Hồng hộc” đi về phía nội thành.

Sợi xích treo trên chiếc xe đạp vẫn đung đưa qua lại, đập vào chiếc xe đạp phát ra âm thanh lanh lảnh khá nhịp nhàng.

Mồ hôi trên trán chảy xuôi xuống mặt rồi vào cổ áo.

Tôi tên là Nhan Tiểu Đình, sinh vào đúng đêm Trung thu, năm nay hai mươi tuổi.

Khi tôi sinh ra, nhà tôi rất nghèo, cha mẹ tôi bận rộn quá nhiều việc, đến nỗi quên luôn cả việc phải đi làm giấy khai sinh cho tôi.