Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Ta nghĩ ta đã chết, quả thật chết hơi sớm. Thực sự, ta rất muốn cố gắng qua được mùa xuân năm sau, một lần nữa cùng chàng ngắm anh đào nở rộ. Có lẽ lòng ta rất tham, có lẽ chàng chờ không nổi, có lẽ chỉ là vận mệnh đã định như vậy thôi. Đây là ý trời, ta vốn không so đo.
Sau khi đi ra khỏi tòa nhà thực nghiệm, cô mới phát hiện ngoài trời bắt đầu đổ mưa. Mưa cũng không lớn, nhưng tí tách lộp độp, kiểu gì cũng sẽ đẫm người. Một chàng trai từ xa đi đến, cầm một chiếc ô cán dài rất lớn màu nâu, dừng lại bên cạnh cô. Ánh mắt tùy ý lướt qua cô.
Tôi họ Ngải, tên Thuần Tinh. Nhưng thật ra tôi thích được đặt là Thuần Kim [1]
Tây Thiên thỉnh kinh, một truyền thuyết đã có từ lâu. Bốn người hình thù kỳ quái, mà ta, nguyện ý tin tưởng vào một dã sử hoang đường – bọn họ đều trải qua một đoạn khắc cốt minh tâm. Tây Thiên lộ, vong tình lộ.(1)
Mười sáu tuổi, tôi vào trường trung học nổi tiếng với thành tích đứng đầu khóa. Lúc đó, tôi là một cô bé cao cao gầy gầy, ăn mặc luộm thuộm.
Nàng là một mỹ nhân. Đôi môi anh đào nhỏ xinh, làn da trắng không tỳ vết, đôi mắt đen láy cùng nụ cười xinh đẹp. Các cụ già trong làng thường bảo, trong suốt cuộc đời mình, họ chưa từng thấy ai đẹp như nàng.
Tôi là một đứa trẻ mồ côi, có lẽ là hậu quả của việc trọng nam khinh nữ, cũng có thể là đứa con của mối quan hệ nam nữ mà không ai phụ trách. Là Triết Dã đã đưa tôi về nhà.
Chồng luôn chê vợ có quá nhiều quần áo. Nhưng đúng là thế thật, chẳng biết từ lúc nào, vợ tích cóp từng chút một tạo thành cái tủ chật cứng quần áo. Ấy thế mà lúc phải dự tiệc hoặc đi du lịch, quần áo giầy dép túi xách trong tủ đều chẳng phù hợp, toàn muốn mua đồ mới.
Ta là Ly Thương. Ly trong ly khai, Thương, là một mùi hương. Ta đi theo nữ tử tên Thương Mộ, nàng là nữ tử trong mộng của ta, nàng thường thoa son phấn làm say lòng người, trên mình luôn mang hương khí dịu nhẹ.