Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Đó là một buổi chiều đầu hạ yên bình, phòng bếp phường bánh ngọt Thiên Hương, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra, đây chính là lúc bánh phù dung – món điểm tâm số một của nơi này ra lò.
Lương Thi Ý lơ đãng quay đầu, không biết trời đã dần tối từ khi nào, cánh cửa sổ bám đầy hơi nước mờ mờ. Lương Thi Ý khẽ chau mày, nhìn đồng hồ mới phát hiện đã sắp 7h tối. Thời gian trôi qua nhanh thật.
Mười hai giờ mười bảy phút trưa, hoan nghênh mọi người đã chờ đến đúng giờ phát thanh, tôi là bạn già của mọi người đây, DJ Bách Hạnh Thụ. Hôm nay là ngày Valentine mười bốn tháng Hai, không biết người đang nghe đài là một hay là hai nhỉ?
Chiêu kiếm đó, mang theo hàn khí bức người, khuấy động lên một làn gió trong không khí, vẽ ra thứ ánh sáng lạnh lẽo trong đêm đen, xuyên thẳng qua lồng ngực hắn. Hắn ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt kinh hoàng không sao hiểu nổi, nhìn vào khuôn mặt của người kia.
Nói về một năm nay, trên giang hồ đột nhiên xuất hiện một nhân vật mới. Một người trẻ tuổi tên là Triển Chiêu.
Hắn buồn bã ngồi uống rượu trong một tửu lâu ở Nam Sa trấn, một chén lại một chén, chưa say. Người ta nói rượu nhập tâm buồn, một chén liền say, nhưng hắn đây là kẻ muốn say, lại chẳng cách nào say được. Là tửu lượng của mình quá tốt, hay là, rượu này pha nước?
Màn đêm buông xuống. Hài đồng nhỏ tuổi cầm túi vải trắng chạy băng băng. Muốn bắt những con đom đóm lập lòe bay trong bụi cỏ ven đường. Trên khuôn mặt thơ ngây lấm tấm mồ hôi không giấu được vẻ vui sướng. Trời vừa mưa, y phục màu thanh thiên cũng lấm chút bùn đất. Cuối cùng.
Nghĩ bả sơ cuồng vi quân khuynh Vạn lý quy lai niên dũ thiểu, Vi tiếu, tiếu thì do đái mạc phong sương.
Một vệt sáng đột ngột xé tan màn đen, thắp sáng bầu trời đêm, chỉ trong chớp mắt đã hóa thành một con chuột bạc. Đôi mắt yên ả của Triển Chiêu khẽ run lên, lập tức hơi buông mi, một tiếng thở dài yếu ớt khó mà nghe thấy khẽ khàng tràn ra bên bờ môi tái nhợt.