Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

“Họ tên.” “Nhâm… Nhâm Viện Viện.” “Giới tính” “—— Nữ.” “Người ở đâu?” “…” “Tại sao lại đứng đường?” “…” “Tôi đang hỏi cô đó, trả lời đi!” Cô khóc òa một tiếng: “Trần Ngạn, tôi muốn gặp Trần Ngạn!”
Lâm Huyên phát hiện bản thân thích nam nhân là ở trung học. Hồi đó ngồi cùng bàn là một nam sinh rất dịu dàng nho nhã, tên Hứa Bác Văn, thành tích học tập rất tốt, tổng ở lớp học là một trong ba người đứng đầu, làn da rất trắng, là loại hình nữ sinh rất yêu thích.
Tận cùng của thế giới, có một người đang đau khổ: "Tổ tông của tôi ơi! Làm thế nào cô mới chịu đi? Tôi quỵ lạy cô, tôi van xin cô mau đi đi cho tôi nhờ a!"  Và có một người nào đó đang vui sướng, nhạt tếch buông hai chữ: "Không đi."
Thiên triều Chiêu Hòa năm thứ tám, tháng ba, vừa hết tiết xuân phân, ánh nắng ấm áp rọi khắp nơi, cỏ hoa thơm ngát vương hương sắc lên tà váy, theo ta đến miếu Nguyệt lão. Ta quỳ xuống đệm hương bồ, nhận nén nhang Hạnh nhi đưa cho, thành kính cầu khấn Nguyệt lão.
Trong đại học Chicago, Tào Khôn được gọi là kẻ chuyên đi gây rối Chuyện này kể ra là có liên quan tới chuyện từ trước kia của Tào Khôn. Tào Khôn đứng trong phòng khách soi gương, càng nhìn càng cảm thấy mình vô cùng đẹp trai.
Năm ấy, ta thấy trên chợ Đồng Trấn một tiểu mộc trụy được khắc bằng hạch đào. Màu sắc rất cổ, hoa văn cũng rất mộc mạc, chưa từng hun hương, chỉ có mùi gỗ ban đầu thơm ngát. Ta rất thích, liền dùng mười bảy đồng mua nó từ tay lão nghệ nhân cao tuổi kia. Lão nhân có chút bối rối.
Từng nốt nhạc réo rắt tuôn ra từ đầu ngón tay thon dài của Mặc Triết tạo thành khúc piano ngân vang quyến rũ lòng người. Tiếng đàn tựa như làn nước trong vắt của con sông Đa-Nuýp[1] lẳng lặng chảy xuôi qua chân núi khắc họa thành một bức tranh tuyệt đẹp.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tô Nhiên thích trêu đùa Trầm Thần, đó là chuyện mà mọi người để biết.