Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Lần bỏ trốn khỏi nhà đến khu công viên trung tâm bên cạnh sườn dốc của Thẩm Dạ Triệt chính thức thất bại, khi bốn chân nhỏ của hắn đang chạy đột nhiên bị một cặp đùi chặn lại, trong đầu vang lên một âm thanh: [Ba ba!]
Hoa hướng dương ở trong ruộng hoa, là một bông hoa hướng dương thành tinh. Hắn thành tinh không lâu nên không ai nhận ra, xung quanh hắn lại không có bông hướng dương thành tinh nào, bởi vậy hắn suốt ngày cô quạnh vô vị, thú vui duy nhất chính là hù người.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu tiêu đầu của Phúc Uy tiêu cục có người trong lòng rồi, cả ngày hướng Thất Bảo Trai kia chạy.
“Công tử, ngài uống bát thuốc này đã rồi ngủ tiếp. Chủ tử nói, bây giờ ngài không thể so với trước đây, bệnh cũ từ năm ngoái đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn. Thai nhi ngày một lớn, chủ tử lo thân thể ngài không chịu đựng nổi.” Tiểu nha đầu bên cạnh đau lòng khuyên nhủ.
Thịnh Kinh một đêm gió tuyết, hừng đông vừa tới, đẩy cửa sổ nhìn lại, đập vào mắt là một mảnh tuyết đọng trắng xóa, khắp nơi phấn trang ngọc khỏa.
Trong khu chợ A ở thành Nam có một cửa hàng hoa quả được yêu thích đặc biệt. Chủ cửa hàng là một chàng trai trẻ đẹp trai. Ngoài tuổi trẻ, tài ăn nói của cậu cũng tốt lắm, luôn làm các cô, các dì, các cô, thậm chí các chú, các bác đều vui vẻ vung tiền.
Ngày 15 tháng 6, là ngày đáng nhớ trong cuộc đời Mông Manh, đây là lần đầu tiên cậu đi thực tập, cũng là lần đầu tiên cậu rời giảng đường bước vào xã hội.
Gió thổi từng đợt mạnh mẽ làm mái tóc của Thành Minh bay loạn, che đi mất một phần khuôn mặt thanh tú của cậu. Cậu cúi đầu, không dám ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt. Má cậu vì xấu hổ mà hồng hồng…
‘Dong——dong——dong——’ Tiếng chuông nhà thờ vang lên.