Truyện đoản văn là một thể loại truyện ngắn, có đặc điểm là sự tập trung vào một câu chuyện ngắn và gọn nhẹ. Thường được viết trong một số trang hoặc đoạn văn ngắn, truyện đoản văn có thể truyền đạt được một thông điệp, một cảm xúc hoặc một tình huống đặc biệt. Dưới đây là mô tả về truyện đoản văn:

Truyện đoản văn hài hước: Truyện đoản văn hài hước thường tạo ra những tình huống hài hước, kỳ quặc và mang tính giải trí cao. Chúng thường xoay quanh các sự cố nhỏ, các tình huống đùa cợt hoặc những trò đùa lố bịch, nhằm gây tiếng cười cho độc giả.

Truyện đoản văn tâm lý: Thể loại này tập trung vào tâm lý nhân vật và những cung bậc cảm xúc của họ. Chúng có thể là những câu chuyện ngắn về tình yêu, đau khổ, hạnh phúc, luyến tiếc hoặc sự mất mát. Truyện đoản văn tâm lý thường mang đến cảm nhận sâu sắc và suy ngẫm cho độc giả.

Truyện đoản văn tình cảm: Thể loại này tập trung vào các mối quan hệ tình cảm, tình yêu và tình bạn. Các câu chuyện ngắn trong thể loại này thường tả lại những khoảnh khắc đáng nhớ, những mẩu chuyện lãng mạn hoặc những trải nghiệm tình yêu đau thương.

Truyện đoản văn kỳ ảo: Thể loại này tạo ra một thế giới kỳ lạ, ma mị và phi thực tế. Chúng có thể xoay quanh những hiện tượng siêu nhiên, những cảnh quan kỳ quái hoặc những sự kiện không thể giải thích bằng lý thuyết thông thường. Truyện đoản văn kỳ ảo thường mang đến sự thích thú và sự bất ngờ cho độc giả.

Truyện đoản văn thường có cấu trúc súc tích, ngắn gọn, và thường nhấn mạnh vào một ý chính hoặc một cảm xúc. Chúng là một hình thức văn học nhẹ nhàng, dễ tiếp cận và thích hợp cho việc đọc giải trí trong thời gian ngắn. Bên cạnh đó, còn có những truyện đáng phải đọc trong thể loại truyện đoản văn như Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào, Ngọn Lửa Rực Cháy, [Tản Mạn] Tuổi Thanh Xuân hay ABO Chi Mạt Thế Chiếm Đoạt.

Dư Ninh nhặt được một chú chó lưu lạc. Hơn nữa lại là một con chó hoang vừa xấu vừa bẩn đến mức không nhận ra lông màu gì, còn què một chân. Dư Ninh cảm thấy quyết định ngày đó nhất định là hắn bị điên, bởi vì trên đời này hắn ghét nhất nuôi thú cưng.
Chào mọi người! Tôi tên Trịnh Thư, tôi là một đại gia mỗi ngày tỉnh dậy trên giường lớn rộng năm vạn mét vuông, đối mặt hơn hai trăm cô hầu gái, nhưng tôi vẫn không cảm thấy thỏa mãn, tôi chỉ muốn có được một đoạn tình ái khắc cốt ghi tâm!
Người quen của Trang Tiểu Chi và Diệp Lãng đều biết quan hệ của hai người không mấy tốt đẹp, rất không tốt, cực kì không tốt . Mỗi khi gặp nhau thì cả hai người không khác gì một cặp gà chiến, ai cũng không nhường ai.
01.Anh nghĩ ta nên ly hôn Chu Tuyển Danh dần chán ghét Hoắc Thiếu Ngải.
Hoàng hôn buông xuống, sương mù trải dài đến tận chân trời. Thấp thoáng thấy bóng vài cánh chim cô đơn bay về những ngọn núi xa xôi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Editor: Calcium
01 Mùa đông năm ấy, tuyết rơi nhiều như lông ngỗng. Tiểu đạo sĩ xuất phát từ đạo quán đến chân núi, mang theo một bình canh nóng, đi tới giữa sườn núi là nơi sư thúc ở. Tuyết đã rơi dày đặc một lớp, khi giẫm lên còn có thể phát ra âm thanh “bộp bộp” khá là thú vị.
Gần đây luôn có người dòm ngó tôi bằng ánh mắt tự cho là rất kín đáo nhưng thực tế thì còn sáng hơn cả đèn pha. Nhìn tôi làm gì nhỉ? Cho dù trong ánh mắt kia đều là vẻ ngưỡng mộ thì tôi đây cũng…… ăn không tiêu, huống chi mẹ nó rõ rành rành là ngạc nhiên và khinh bỉ!