Năm đói khổ nhất.   Ta dùng cách hô hấp nhân tạo bằng miệng cứu Thiếu gia từ Quỷ Môn Quan trở về.   Chàng dạy ta đọc chữ viết chữ, ta cùng chàng thưởng thức sơn hào hải vị.   Thiếu gia ăn ít như mèo, dịu dàng nhìn cái bụng ngày một tròn căng của ta.
1 Ta tên A Tước, sinh ra đã là nô tỳ, nô tỳ của Quốc Công phủ. Trước đây là nô tỳ ở trang viên, bây giờ được vào phủ làm việc. Ta vừa vào phủ, liền được đưa đến viện của tiểu Hầu gia làm nhị đẳng tỳ nữ.
Ta từng được Thẩm Thời Quý cứu về từ một đống xác chếc. Trước khi được hoàng cung đón về, hắn dạy ta đọc chữ, luyện võ, dịu dàng hết mực. Cho đến khi ta bị vu oan giếc chếc nữ tử mà hắn thầm thương trộm nhớ suốt bao năm.
1   Mẹ ta biết xem tướng, có thể đoán được ngày c.h.ế.t của mỗi người.   Bà ấy soi gương đồng nửa ngày, đột nhiên đập bàn, kích động vẫy tay gọi ta:   "Tiểu Hà Nhi, mẹ sắp c.h.ế.t rồi, sẽ c.h.ế.t vào ngày đông chí."  
Tỷ tỷ của ta là thợ kim hoàn, vào cung đưa trang sức, lại bị Nghi Phi đánh ngất.   Nghi Phi vừa mới giận dỗi với Hoàng thượng, bèn đánh ngất tỷ tỷ, thay y phục của tỷ tỷ, lấy đi lệnh bài xuất cung của tỷ ấy, hờn dỗi chạy ra khỏi cung chơi.  
01 Tôi đứng sững trước cửa phòng ngủ, bụng bầu đã nhô rõ rệt. Chiếc bánh kem mà tôi xếp hàng hơn một tiếng đồng hồ để mua rơi xuống sàn, vỡ nát. Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi – tan tành.
Tôi viết một con số vào cuốn nhật ký: 3. Rồi dùng bút đỏ khoanh tròn thật đậm. Ba năm kết hôn, đây là người tình thứ ba mà Chu Cảnh Nhượng tìm được. Cũng là người duy nhất dám xuất hiện trước mặt tôi.
Mấy tháng trước, Thanh Châu gặp nạn châu chấu, mùa màng thất thu, nổi lên nạn đói. Để giữ mạng, ta lén lút lên một chiếc thuyền, theo đến đất Yên Bắc. Đói, đói đến hoa mắt chóng mặt.
1 Niềm hân hoan của hệ thống vụt tắt trong chớp mắt: 【Ký chủ vừa nói gì? Cái gì mà “chờ thêm một chút”?!】 Ta lại liếc nhìn đám chữ mờ chưa tan trong óc, nuốt một ngụm nước bọt rồi mới mở lời: "Ngươi chắc chứ? Ta thật sự có thể quay về sao?"