Tôi mặc kệ, đi thẳng ra phòng khách rồi nằm phịch xuống ghế sofa. Dì giúp việc đã quá quen với cảnh này, đưa tôi dĩa trái cây với sữa ấm rồi lại về bếp nấu canh giải rượu cho Lương Mộ Thần. Tôi mở một bộ phim lên xem, nam chính chẳng ai khác ngoài bạn học cũ của tôi – Lận Thần.
Trời u ám, sấm cuồn cuộn ẩn mình trong đám mây, không khí ngập tràn hơi ẩm dính dấp, nồng đậm một bộ dáng gió thổi mưa giông trước cơn bão sắp đến.
Phó Tây Quyết là học sinh nghèo được nhà tôi tài trợ.   Sau khi thành công và nổi danh, việc *****ên anh làm là cướp dâu ngay trong ngày cưới của tôi.   Tôi hận anh vong ơn bội nghĩa, sau khi kết hôn không cho phép anh bước vào phòng ngủ nửa bước.  
Năm Long Khánh thứ mười sáu.   Để nuôi năm miệng ăn rưỡi trong nhà, tổ mẫu ta quyết định dày mặt, lặn lội mấy chục dặm đường đến phủ Hưng Quốc công "xin xỏ".   
Yêu nhau bốn năm, kết hôn ba năm, chồng tôi đã thay lòng đổi dạ với cấp dưới. Chắc chắn là Thẩm Chiêu nghĩ rằng mình che giấu rất giỏi. Nhưng thực ra, mọi thứ đều đã để lại dấu vết và không thể qua được con mắt của tôi.
Hắn ngồi trong khu làm việc chật hẹp của Helix, tiếng gõ phím đều đều vang lên trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt. Màn hình nhấp nháy hàng terabyte dữ liệu công cộng, cuồn cuộn không ngừng.
1   “Ôn Thuần, nhớ kỹ! Phải khiến Tô Dự yêu cô, sau đó đá anh ta, sỉ nhục anh ta, bóp nát trái tim đầy chân tình si mê của anh ta thành từng mảnh…”   “Chỉ cần làm được như thế, coi như cô đã hoàn thành nhiệm vụ.”  
Vào dịp kỷ niệm 5 năm ngày cưới, Bùi Tự Bạch đã tặng Kiều Nhược Lê món quà là bắt cô uống cạn 999 chai rượu mạnh. "Tự Bạch, em thực sự uống không nổi nữa rồi..." Kiều Nhược Lê khản giọng cầu xin.
"Hiệu trưởng, tôi muốn xin điều chuyển công tác, rời khỏi Vân Thành để trở về Bắc Kinh."   Đầu dây bên kia lập tức vang lên giọng ngạc nhiên: