Đỗ Vũ Thần nhăn mày xem chỉ tiêu màu đỏ trên cửa, chỉ tiêu này cho hắn biết mật độ khói trong phòng hiện tại là 80%, haizz, không phải là cao lắm, chỉ là có thể gây chết người mà thôi.
“Âu tiên sinh,anh muốn đi đổ rác sao? Vậy của tôi có thể hay không phiền toái anh?” “Âu tiên sinh,anh muốn đi cửa hàng tiện lợi sao? Có thể hay không mua giúp tôi bình sữa tươi a”
Cô bé gái đó rất đẹp, da trắng, lông mi cong vút, đôi mắt tròn to, tóc đen bóng, xinh như búp bê barbie, đáng yêu đến mức khiến người khác khó kìm được cảm xúc, ai nhìn thấy cũng phải khen đẹp, ước chi mình có thể sinh được đứa con xinh như vậy.
Lão công của ta thật thông minh, cho dù không xuất thân từ phú hào không có tài sản của tổ tiên làm hậu thuẫn, lại chỉ cần động não một chút đã kiếm được cả tăm vạn
Trong nhà thật im lặng. Phàn Sở Ngữ đem chìa khóa, túi xách, túi lễ vật cùng nhau quăng đến trên sô pha, sau đó không tự chủ đi đến phòng ba mẹ. Cô mở đèn trong phòng lên, nhìn bên trong vẫn như năm năm trước, khi ba mẹ vẫn còn trên đời, mũi không khỏi cay cay.
Mẹ của em Hôm nay đề bài làm văn là “mẹ của em”, vốn cô giáo muốn bọn mình viết về “cha của em”, nhưng vì mình không có cha nên sửa thành “mẹ của em”
Edit: Julia Năm ấy, các cô mới 16 tuổi, giống như mọi cô gái khác, đều là thiếu nữ ôm mộng tưởng về một tình yêu đẹp, nhưng sự thật, vẻ ngoài của các cô đã làm cho mộng tưởng đó tan vỡ, thậm chí muốn mơ cũng không được.
Cô có một mái tóc dài mượt mà, dáng người thon thả, trang phục trên người thời thượng xinh xắn giống hệt như bản thân.