1
Vào ngày cưới của chúng tôi, tiểu thanh mai đã theo đuổi Cố Giang Lan nhiều năm cũng đến.
Cô ta mặc một chiếc váy có kiểu dáng gần giống với váy cưới của tôi, còn đội thêm cả khăn trùm đầu. Ngay cả kiểu dáng của khăn cũng gần như giống hệt nhau.
1.
Tôi tên Ôn Tư An, vì sinh non, nên kém chút là sinh ra ngay cạnh mộ tổ tiên nhà tôi.
Không biết có phải vì thế mà từ nhỏ, tôi đã dễ ốm yếu bệnh tật hay không.
Vì vậy, ba mẹ dẫn tôi đi gặp không ít bác sĩ, đều vô phương cứu chữa.
1
Ngày Cố Hoài Từ đồng ý ở bên tôi, người anh em của anh ta gần như chỉ vào mũi tôi mà hét lên: “Sao một bông hoa cao lãnh trên núi cao như vậy lại có thể mắc kẹt trong đống phân bò như cô – à không, phân c**hó mới đúng!”
1.
Lúc ta chết đi, cơ thể gần như đã là một khối thịt vụn, thối không ngửi nổi, ngay cả lũ quạ cũng chẳng mảy may động vào.
Hôm đó là đại lễ phong hậu của đích* tỷ Vân Thù, ta vui vẻ khoác lên người trang phục xinh đẹp nhất để vào cung chúc mừng nàng.
Phần 1.
ੈ✩‧₊˚
1.
Cha tôi bị người trong thôn hại ch/et, th.i th.ể của ông bị ném ra bãi tha ma.
Đám người đó đến đ.ậ.p cửa nhà tôi, ánh mắt không ngừng liếc vào trong nhà:
“Bây giờ các người đi ngay, có khi vẫn tìm được th.i th.ể của lão già kia."
1
"Chúc mừng nương nương sinh hạ hoàng tử."
Ta mở mắt ra, liền nhìn thấy trước giường cung nữ đang quỳ đầy đất.
Phía trước, Nhất ma ma trong tay nâng hài tử được bọc trong tã lót, đưa tới trước mặt ta.
01.
Lúc thánh chỉ phán tội khám nhà diệt tộc cha ta được truyền đến là lúc Thiệu Cẩn ôm hai tiểu thiếp mới cưới về, diễn một cảnh xuân cung đồ sống động trước mặt ta.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xấu hổ c.hết đi được.
[1]
Xấu hổ muốn chớt.
Hận đến nỗi chỉ muốn đào một cái lỗ rồi chui xuống luôn. Sớm biết thì tôi đã dán miếng chống nhìn trộm rồi, nhưng giờ chỉ tôi chỉ có thể cười khổ, xoa dịu: “Ha ha, anh trai chấp nhất với chiều cao của mình thật ha~”
Anh ta phớt lờ tôi.