1.
Bia đỡ đạn ác độc trong sách, cũng chính là tôi, là thiếu gia thật đã thất lạc hơn hai mươi năm của Vân gia.
Còn Vân Hoài, thiếu gia giả khi còn bé đánh bậy đánh bạ cùng tôi đổi thân phận, là nhân vật thụ chính của quyển sách này, vạn nhân mê ai thấy cũng yêu, được đoàn sủng.
1.
Ta bần thần mãi chưa thể lấy lại bình tĩnh, nước trà trong cốc sánh ra tay cũng đủ chứng minh lòng ta đang bối rối thế nào.
“A Uyển!” Bùi Tịch lo lắng nhìn bàn tay ửng đỏ vì bỏng của ta.
Tái sinh trở lại, tôi chủ động cắt đứt tất cả liên hệ với Lục Chinh.
Anh ta thi vào Học viện Quốc phòng Hồ Nam, tôi liền đổi nguyện vọng sang Đại học Cảnh sát Bắc Kinh.
Chỉ để mỗi người một nơi, trời Nam đất Bắc không gặp lại.
Ta bị ép gả cho Lang Vương - vị vương gia nổi tiếng âm hiểm và đê tiện nhất nhất triều đình. Đêm trước khi xuất giá, phụ thân ta hớn hở nắm lấy tay ta, hai mắt sáng rực vì sung sướng, tay run run nói: "Bảo bối, hắn ta đi lần này sẽ không có ngày quay về.
Em gái và tôi đã tái sinh về ngày chúng tôi được nhận nuôi ở trại trẻ mồ côi.
Trong phòng viện trưởng có hai bên đang đứng, nhà họ Cố và nhà họ Chu.
Ba thành viên nhà họ Cố đều ăn mặc chỉnh tề.
Đàn ông mặc vest, đi giày da, còn phụ nữ đeo trang sức đắt gi.á.
Khi bác sĩ thông báo rằng chồng tôi, Kỷ Hoài Kha, đã không còn dấu hiệu sinh tồn, nước mắt tôi cứ thế tuôn rơi. Cố kìm nén nỗi đau, tôi gọi điện cho nhà tang lễ. Lúc họ đến đưa t.h.i t.h.ể anh đi, tôi dúi vào tay mỗi người năm trăm tệ, nhờ họ nhẹ nhàng với anh một chút.
Sau khi thị tẩm xong, ta lén bưng tới một chéc thuốc tránh thai.
Đột nhiên trước mắt ta chợt xuất hiện một loạt các bình luận.
Trọng sinh vào cái ngày ta cùng đường muội xuất giá.
Ta không còn sửa chữa sai lầm "lên nhầm kiệu hoa", mà quyết định cứ thuận theo tự nhiên.
Cha của Trần Sùng Lễ là Thái Thú Hoài Châu, thuở nhỏ chúng ta từng là hàng xóm.
Hắn khi còn nhỏ vốn lạnh lùng, ít nói.
Muội muội Trì Uyển của ta thì lại hoạt bát, lanh lợi như một chú sơn ca, thường bay quanh hắn, đôi khi còn làm hắn bật cười.