Tôi ngạc nhiên nhìn thấy lão da trắng bước vô quán bar của Joppy.
Truyện Phương Tây
Nhà đạo diễn vở kịch đang ngồi trên sân khấu trước tấm màn; nhìn xuống đám người hỗn độn chen chúc nhau trong Hội chợ, tự nhiên hắn cảm thấy một nỗi buồn tê tái xâm chiếm tâm hồn.
Ánh nắng chói chang vắt từ trán ông già ra những giọt mồ hôi lớn, thế mà ông vẫn khum đôi tay ấp lấy cốc trà nóng ngọt ngào như muốn sưởi ấm chúng. Ông không sao rút người ra khỏi những dự cảm đó. Nó cứ quấn quýt lấy lưng ông như những chiếc la lạnh buốt.
Mười chín. Đó là số tử thi được phát hiện ngoài sa mạc. Tất cả đều là phụ nữ. Thủ phạm có thể chỉ là một người, và hắn đã giết hại những người phụ nữ này từ mười năm về trước mà cảnh sát không hề hay biết.
Để tưởng nhớ Ernest Brune Tom, người luôn dạy tôi phải có nhiều tham vọng
Lời cảm ơn
Mười một giờ kém mười, một buổi sáng bầu trời nở vung vãi những hoa tuyết trắng, phút chốc như che phủ thành phố.
Tên tôi là Lâm Nguỵ Mai, năm nay tôi 20 tuổi, trước tôi còn có một thằng anh trai tên Lâm Nguỵ Tà nữa, khoảng cách giữa bọn tôi là 5 năm và cũng thật buồn cười, thời gian này của 5 năm trước tôi đã phải gánh một nỗi đau mà hiếm có đứa trẻ nào tầm tuổi ấy phải chịu.
5 NĂM TRƯỚC