1 Năm Lâm An thứ năm, hoàng đế mê tín nghe lời vu y, say đắm luyện dược. Nghe nói thứ dược ấy, nếu uống vào có thể đưa người quay trở lại quá khứ. Triều thần lo lắng cho quốc vận, quỳ xuống khẩn cầu hoàng hậu ta khuyên ngăn. Đêm khuya, ta vội vã tới Trường Tín điện. Hoàng đế ngồi cao trên điện,…
Bầu trời xanh thẳm muôn dặm, trời trong mây sáng. Dòng suối trong vắt xuyên qua rừng cây núi non, bóng cây xanh um tùm, ánh mặt trời vụn vỡ rải rác trên mặt nước.​ Vài con cá đen to đùng đang thong thả bơi lội trong làn nước, kể cả động tác vẫy đuôi của chúng cũng lộ ra vài phần thư thái tùy tiện…
Tối đó, khi phải tăng ca đến khuya, Khương Chi không thể ngờ rằng một chuyện cực kỳ đáng sợ sắp xảy ra với mình. Ra khỏi công ty, Khương Chi một mình bước đi trên con đường nhỏ. Trong bóng tối lờ mờ, tiếng mèo hoang gào thét từ đâu đó vang lên, lọt vào tai cô. Tiếng kêu "oa oa" nghe như tiếng trẻ…
Tạ Lợi lúc này cảm thấy vô cùng khó chịu. Ly cà phê tan tầm còn 25 phút nữa là hết, nhưng trợ lý cứ vào văn phòng nhìn cô mãi, như thể muốn nói:   "Chủ tịch, sao anh không về nhà sớm đi?"   Cảm giác khó chịu của cô cũng rất dễ hiểu. Chỉ mới 8 tiếng trước, cô vẫn là cô gái 26 tuổi, còn đang băn…
"Em họ con cha mẹ đều mất rồi, suất học nhường cho con bé đi. Con thay bố con vào nhà máy làm việc, đó cũng là bát cơm sắt mà!"   Mẹ tôi nói những lời y hệt kiếp trước.   Trước đây tôi hiền lành mềm lòng, tin lời bà ấy.   Mỗi ngày tôi đến nhà máy làm việc, kiếm tiền học phí, sinh hoạt phí cho em họ…
Lạnh.   Thừa Tuyển Doãn đã lâu không cảm nhận được cái rét thấu xương như thế này. Hắn theo bản năng quấn chặt chăn trên người. Khi tay cảm nhận được xúc cảm của lớp vải thật, hắn bỗng nhiên mở bừng mắt.   Trong gian nhà tranh nhỏ hẹp, tối tăm, ánh nến đỏ chập chờn lay động.   Nhận ra điều gì đó,…
An Niên sinh ra vào một mùa đông tuyết rơi dày.   Liên minh bất ổn, chiến sự nổ ra liên miên, mùa đông ở khu ổ chuột lạnh lẽo lạ thường, quần áo chỉ vừa đủ che thân. Năm cậu 7 tuổi, người anh trai Alpha của cậu vì ra ngoài mua thức ăn mà bị chết cóng trong con sông ven bờ. Cậu không có cha, mẹ là…
Tiêu Quy An là một diễn viên tuyến N.   Hắn đã chết.   Nhưng chưa hoàn toàn chết.   Hắn vẫn sống.   Nhưng cũng không hẳn là sống.   Cho nên, hiện tại hắn là thứ chẳng còn được xem là người, mà cũng chưa tới mức trở thành quỷ.   Tất nhiên, đây không phải là lời hắn nói. Mà là tuyên bố của cái hệ…
Đau quá… Ôn Nghiên cảm thấy cổ tay đau nhức đến tê dại, trong người như có dòng máu không ngừng rút đi từng chút một, khoang mũi nồng nặc mùi máu tanh. Mắt không mở nổi, cổ họng cũng phát không ra tiếng. Trong đầu như có người âm thầm nhét vào một quả pháo lép, bên tai “tích——” một tiếng kéo dài…