Trích đoạn 1 “Di, Noãn Noãn, nơi này của tỷ vì sao lại to và mềm vậy? Đụng vào thật thoải mái nha! Của ta như thế nào lại bằng phẳng thế này?” bàn tay to lớn của mỗ nam đặt nơi ngực mỗ nữ, tò mò hỏi, đôi mắt trong sáng như tiểu hài tử vô tội nhìn nàng. Sắc mặt mỗ nữ xám ngoét, gân xanh nổi đầy mặt…
Ngồi ở trước bàn làm việc, thở dài nhìn về phía màn ảnh máy vi tính một cái, lại một bạn học thời đại học gọi điện thoại nói cho nàng biết người ta sắp kết hôn! Hôm nay không biết là lần thứ mấy nàng thở dài, đồng nghiệp bên cạnh ghé mắt nhìn nàng. "Tiểu Y! Thế nào?" Một nam đồng nghiệp tốt bụng…
Trong phòng thẩm vấn thuộc ngành tình báo tại một quốc gia nào đó, có một cô gái vô cùng xinh đẹp đang bị trói chặt trên ghế điện. Thỉnh thoảng còn có dòng điện le lói b*n r* tán loạn, thế nhưng khuôn mặt đó vẫn không hề yếu thế mà còn cố nở nụ cười vặn vẹo. “Khai ra người tiếp theo, chúng tôi sẽ…
"mày có phải con gái không vậy" "con này chắc là 3d á" "tao phuc may luôn, chưa thấy đứa nào như mày cả" "nếu có cuộc thi bình thường không thể bình thường hơn nữa, chắc chắn giành giải nhất là mày đó" đó là những gì mấy nhỏ bạn nói về cô, phải, cô là một cô gái bình thường, không thể bình thường…
“Nhạn, ta còn muốn!” Bạch Lạc Tuyết đưa tay giữ cổ nam nhân, l**m l**m môi hắn, chưa thỏa mãn d*c v*ng mà nói. “Cái tên Tiểu yêu tinh này, ngươi còn muốn ép khô ta à!” Tập Phi Nhạn dẫn lưỡi Lạc Tuyết Đinh Hương quấn vào trong miệng, tinh tế nhấm nháp. Một đêm xuân – sắc, *** nhạc sục sôi, vạn phần…
“Tỉnh lại rồi! Tỉnh lại rồi! Bác sĩ! Bác sĩ!” “Việt Việt thật sự tỉnh rồi!” “Thằng bé mở mắt ra rồi, mấy người mau nhìn xem!” Khoảnh khắc Tần Việt tỉnh lại, bên người cậu đang vây đầy những chiếc áo khoác trắng. Cậu cố gắng dùng sức giúp cho đầu óc đang lơ mơ của mình tỉnh táo hơn một chút, đồng…
Hôm qua mưa cả ngày, gió thổi khiến cho ô của người đi đường nghiêng trái nghiêng phải. Đi ở trên đường cứ như mang theo quạt điện đặc hiệu. Giờ học còn chưa kết thúc Hạ tiên sinh đã gửi cho tôi mấy tin nhắn, bảo tôi phải đi đón anh, đón thì đón đi. Lúc tôi mạo hiểm mưa gió vội vã chạy đến trường…
EDIT: Vương Tĩnh Trăng đêm nay trắng bạc, bóng đêm che phủ tất cả, màu trắng lạnh lẽo hoà cùng màu xanh đen của sự tĩnh mịch tạo thành một mảnh nhu hoà tuyệt mỹ, bất luận là gì nó cũng vẫn như vậy không thay đổi. Thỉnh thoảng trên cây ngô đồng chậm rãi rơi xuống một phiến lá, càng làm bức tranh về…
Mã Nghi tắt di động, thở dài phóng tầm mắt ra ngoài khung kính lớn, ở nửa vòng trái đất bên kia, có người đàn ông cô từng yêu. Tự gạt bỏ đau đớn trong lòng, vì sao yêu lại không thể chờ đợi? Cô chán nản liếc mắt nhìn dãy thành quả phát minh của đám học trò. Trong tâm khinh thường chê bai, tất cả…