Edit + beta: Vương Triều Loan Triệu Vu sắp xếp những dược liệu mới hái đặt trên bàn, tinh tế phân nhặt, sau đó đem chúng trải trên lớp thảo cỏ, bỏ vào trong viện phơi khô. Đột nhiên, một gian khác trong viện truyền ra một tiếng vang lớn, tiếp theo là một trận leng keng leng keng, có vẻ rất ồn ào…
Trời tối dần, bão tố quét qua, bụi cát theo hô hấp đâm vào lồng ngực, cảm giác lạo xạo khiến người ta khó chịu không thôi. Nơi đây là vùng Nam châu Phi thiêu người. Vị trí địa lý tiếp giáp xích đạo quyết định sự nóng bức của nó. Dù có đến vùng duyên hải Mozambique, kề sát biển cả xanh lam mênh mông…
(Văn án)   Ta là một đứa trẻ ngốc nghếch.   Vào ngày cập kê, kế mẫu lừa ta rút thăm chọn chồng.   Ta chọn trúng thế tử của Hầu tước Ích Dương, một thiếu niên quang minh lỗi lạc và đầy ý chí.   Thế tử ôm hoài bão, tất nhiên không chịu phó mặc cả đời mình cho ta.   Ngày đại hôn.   Thế tử bỏ trốn.  …
Diêu Viễn, anh họ con sắp lên đây ở, hai giờ nhớ đi đón đấy." Giọng đàn ông, điện thoại réo vang, và tiếng đóng cửa. "Ở bao lâu? Ba!" Diêu Viễn cáu kỉnh hét váng, "Hôm nay con đâu có rảnh! Sao không nói sớm một chút chớ? Anh họ nào vұy? Đừng nói là ở dưới quê lên đấy!" Nhưng ba Diêu Viễn đã đi mất…
Trong nắng sớm, Tô Lệ dột nhiên từ trên giường ngồi dậy, há mồm th ở dốc. Nàng bàn tay thon gầy vỗ ngực, động tác đình trệ, hai mắt vô hồn, phảng phất thất thần. Sau một lúc lâu sửng sốt, nàng cầm lấy di động, gọi vào dãy số đã sớm khắc vào trong tâm. Điện thoại thực nhanh bị tiếp nhận, âm thanh…
Diệp Mạn Lâm không ngờ cô sẽ tỉnh dậy, sau khi tia chớp chói mắt ấy đánh vào cô. Cô vậy mà có thể sống sót, khi mở mắt ra, nhìn những bức tường trắng lạnh lẽo của bệnh viện. Diệp Mạn Lâm giật giật ngón tay, rồi giật giật ngón chân, xác nhận cơ thể không bị thương, từ từ thở phào. Lần này cô thoát…
Tiểu Xuân đang ngồi trên cây lắc lư hai chân xem hai con yêu quái bên dưới đánh nhau. Bạch Vu Sơn đã lâu không có sinh vật sống đến thăm vì thế trong lòng nàng cực kỳ phấn chấn. Nàng nâng một chén sương sớm mới hứng được sáng nay và thành kính sửa sang lại vạt áo sau đó bưng chén vừa uống vừa xem…
Triệu An Chi người cũng như tên, là một người tính tình mềm như bông dễ bị người khác ăn hiếp. Nãi nãi của Triệu An Chi là người đanh đá, thấy bộ dáng này của cô thì rất tức giận, thường xuyên nhắc mãi cái tên mà thầy bói đặt cho cô năm đó nhưng không được chọn. Người Triệu gia không mê tín lắm…
Hoa hạnh, hoàng hôn, thiên phố* mưa nhẹ giòn tan. *天街 (Thiên phố): Là đường trung tâm đế đô, thường dùng trong thơ cổ của Trung Quốc (Nguồn: Baidu) Sau cơn mưa đầu xuân, không khí mát rượi, hòa quyện với hương thơm nhẹ của hoa hạnh, từ ô cửa sổ hoa thị nhìn vào phòng. Thẩm Vãn đang cúi đầu chấp…