Truyện cổ đại là một thể loại văn học tập trung vào những câu chuyện xảy ra trong thời kỳ cổ đại, thường là thời kỳ lịch sử xa xưa hoặc thời kỳ trước công nghệ hiện đại. Thể loại này mang đến cho người đọc một cái nhìn về cuộc sống, văn hóa, xã hội và tư duy của một thời đại đã qua. Truyện cổ đại thường mô tả cuộc sống, tình yêu, gia đình, đấu tranh quyền lực và các giá trị truyền thống của thời kỳ cổ đại. Nó tái hiện các phong tục, truyền thống, văn hóa và trạng thái xã hội của một thời đại đã qua, đồng thời thể hiện cả những vấn đề về đạo đức, đấu tranh giai cấp và cuộc sống hàng ngày trong một bối cảnh cổ đại.

Truyện cổ đại có thể có đa dạng dạng truyện như tiểu thuyết, truyện ngắn, truyện tranh, và thậm chí cả kịch. Thể loại này thường chứa đựng yếu tố lãng mạn, phiêu lưu, hành động và cả sự thăng trầm của nhân vật chính trong cuộc sống cổ đại. Truyện cổ đại thu hút độc giả bằng cách mang đến một cái nhìn sâu sắc về một thời đại xa xưa và tạo ra sự tò mò và kỳ vọng về cuộc sống và những giá trị trong xã hội cổ đại. Nó cũng cho phép người đọc hiểu rõ hơn về lịch sử và truyền thống của một vùng đất hoặc quốc gia cụ thể.

Truyện cổ đại có thể mang lại cho người đọc sự lắng đọng, tưởng tượng và cảm nhận sự độc đáo của một thời kỳ đã qua. Nó là một hình thức giải trí phổ biến và là nguồn cảm hứng cho nghệ thuật, văn hóa và lịch sử. Những truyện cực kỳ hot trong thể loại cổ đại đang làm mưa làm gió hiện nay mà bạn không nên bỏ lỡ như Cưng Chiều Thê Tử Bảo Bối, Xà Vương Tuyển Hậu, Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương hay Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên.

GIỚI THIỆU:   Trong yến tiệc mùa thu. Phu nhân Tống gia vừa nâng chén vừa đùa cợt, nói rằng tiểu thiếu gia nhà mình tám tuổi rồi mà vẫn còn tè dầm.   Ta nghe xong, để bụng.  
Thuỷ Trúc thôn… Kiều gia… Nắng sớm ấm áp chiếu rọi trên vách tường loang lổ, trời hè quang đãng, cả khoảng sân tràn đầy sắc xanh biếc dạt dào, sinh cơ bừng bừng nhưng cũng không thể giấu đi vẻ cũ kĩ nghèo túng của tiểu viện nho nhỏ.
"Đáng chết!" Mộ Tiêm Vũ chịu đựng đau đớn ở cánh tay, xử lý tên sát thủ cuối cùng, sau đó nhanh chóng đi xem xét tình huống của bạn tốt, "Linh, cậu thế nào rồi?" "Còn không chết được." Tư Đồ Linh ngữ khí suy yếu lại không bỏ được bản tính độc miệng.
Đầu gối má kề Thuận Đức năm thứ chín, tháng cuối xuân, trong kinh thành trăm hoa rực rỡ, cây cỏ um tùm, trên phố dân chúng đông đúc nhộn nhịp, tiếng người sôi nổi náo nhiệt.
Ta là Trắc Phi của Thái Tử Ngày hôm ấy Thái Tử đi ngang qua quán đậu phụ chỉ quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, Thái Tử Phi đã nạp ta vào Đông Cung. Ở Đông Cung ngoại trừ ta còn có Thái Tử Phi và Liễu Phụng Nghi
Mùa xuân năm thứ bảy niên hiệu Vĩnh Hưng, thời tiết rét lạnh khác thường. Đã hơn hai tháng trôi qua, nhưng trong nhà vẫn chưa có than sưởi, dưới mái hiên ngoài trời vẫn còn đọng lại lớp tuyết tan chưa hết, lại càng thêm lạnh lẽo.  
Trong hoàng cung được trang trí cầu kỳ, cốc chén chạm nhau, nhạc vũ vui vẻ, bữa tiệc mừng công vì việc Tứ Hoàng tử thành công tiêu diệt giặc vẫn đang tiếp tục.   Mỗi cột trụ đều khắc hình một con rồng vàng xoay quanh, sống động như thật, thể hiện uy nghi của hoàng gia.  
Rất nhiều năm sau, cho đến khi Mộ Phù Lan trưởng thành, nàng vẫn không thể nào quên được cảnh tượng cô cô lâm chung ở cung Phượng Nghi từ biệt với mình năm sáu tuổi, cũng như từng lời cô cô nói với mình đêm đó.