Bầu trời âm u, dưới chân là ngọn núi rác thải mênh mông vô tận. Một không gian vừa trống trải lại vừa chen chúc, vừa tĩnh mịch lại vừa ngột ngạt.
Nội dung phần lớn tập trung vào việc nhân vật chính bị thế lực thần bí (tác giả) tích hợp một cái hệ thống như trong game vào người. Mỗi khi hoàn thành nhiệm vụ hay giết người/quái....sẽ được tăng năng lực hay mua thần khí...
“Ma kính ơi ma kính, ai mới là người đẹp nhất trên đời này?”
Đầu đội vương miện, mặc bộ váy hoa văn đen lộng lẫy, nữ vương yêu kiều v**t v* thân gương tinh xảo, đôi môi đỏ mọng say đắm nhả ra khát vọng với sắc đẹp tối cao.
Ai mới là người đẹp nhất thiên hạ?
“Tiểu Cố tổng đã đi vào khu đào tạo gen rồi.”
“Anh sang bên kia tìm thêm, xác nhận có tạo thành góc chết bao vây không.”
“Rõ.”
Vài vệ sĩ mặc âu phục đen, đeo kính râm, trong im lặng, theo thế vây kín, đang đuổi theo một người.
001.
Nhũn cả chân.
Tác giả: Không Ô
Edit: Sâm
Chung quanh tối đen như mực, chỉ có âm thanh của những giọt nước vọng lại.
Thẩm Lục Dương đưa tay chạm mũi, nhưng lại không chạm được gì —— Bây giờ cậu… trong suốt?
【Nơi tạm gửi nước bọt...】
…
Tối thứ Hai, tám giờ.
Cổng Bệnh viện Hậu môn – Trực tràng Thự Quang.
Bệnh viện này được xem là bệnh viện chuyên khoa hậu môn – trực tràng lớn nhất thành phố, vì vậy, bệnh nhân cực kỳ đông.
Đại Trạch Mã Lợi Á, Truyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ, Truyện Điền Văn, Truyện Hệ Thống, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên Không
Bàn gỗ mục nát, rau muối lổn nhổn, khoai lang thủng lỗ chỗ, bát cháo hoa chỉ thấy đáy, ở giữa bàn gỗ là hai quả trứng gà luộc.
Khi Kỳ Nhất Bạch vừa mở mắt ra, nhìn thấy chính là một bàn ăn như vậy.
Chuyện gì xảy ra vậy?
[14: Chúc mừng Nam Nam đã thành công liên kết với hệ thống cứu rỗi quái vật.]
[14: Mã số nhân viên phục vụ lần này là 0900114, cậu có thể gọi tôi là Mười Bốn, hoặc là Bốn.]
Truyện Đam Mỹ, Truyện Hài Hước, Truyện Hệ Thống, Truyện Linh Dị, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên Không, Tử Giới
Nam Nhiễm không muốn phàn nàn, nhưng gã sát nhân hàng loạt kia rõ ràng là một kẻ điên.
Cật Đản Bạch Bất Cật Đản Hoàng, Truyện Đam Mỹ, Truyện Dị Năng, Truyện Đô Thị, Truyện Hệ Thống, Truyện Sủng
Trong căn phòng u tối, Hứa Nhiên đeo cặp kính đen dày cộp, mái tóc lòa xòa che đi đôi mắt thâm quầng. Trước mặt anh, màn hình máy tính liên tục cuộn qua một chuỗi dài bình luận. Ánh sáng trắng lập lòe từ màn hình hắt lên gương mặt anh, khiến vẻ u ám càng thêm rõ rệt.