"Ôi vãi, mọi người nghe nói gì chưa, cậu cả nhà họ Diệp - Diệp Phong đã đầu tư cho tập đoàn Bạch thị hẳn hai trăm triệu chỉ để theo đuổi Bạch Tô Tô đấy.
Tháng sáu, nắng chói chang như thiêu như đốt.
Quan Tú Tú vừa bước chân vào cổng biệt thự, một chiếc vali đã "ầm" một tiếng nện xuống ngay dưới chân cô.
Khi Hàn Thành lại ở qua đêm với Giang Mẫn mà không về nhà.
Tôi đã rất bình tĩnh.
Anh ấy về nhà vào buổi trưa, mang theo điểm tâm của Hằng Phúc Lâu, nhìn thấy tôi, hiếm khi anh ấy chủ động giải thích:
Khi tôi 19 tuổi, tôi bị đưa đến bên Cố Thâm.
Người đàn ông cấm dục bao năm lần đầu nếm trải hương vị ái tình. Quả nhiên, một khi đã biết, anh ta như bị mê hoặc, dây dưa với tôi suốt bốn năm trời.
Cố Thâm là người kiên định theo chủ nghĩa không kết hôn.
Khi gọi cho người yêu qua mạng, tôi đang chạy vòng thứ hai của bài kiểm tra 800 mét.
Lúc đó, cơ thể như muốn sụp đổ, tim và chân đều muốn dừng lại.
Hơi thở gấp gáp, âm thanh phát ra như tiếng bễ lò rèn, hổn hển, nặng nề, hỗn loạn.
"Cố Thời, chúng ta ly hôn đi."
Diệp Thanh đặt tờ đơn ly hôn trước mặt Cố Thời, nhưng thứ cô nhận lại chỉ là ánh mắt bất đắc dĩ và mệt mỏi của người đàn ông.
Ngày 7 tháng 7 là sinh nhật của tôi, cũng là kỷ niệm ngày cưới của tôi và Trình Tùng. Mỗi năm vào dịp này, tôi và anh đều cùng nhau tổ chức kỷ niệm. Vì vậy, ngày 6 tháng 7 năm nay, tôi vui vẻ cùng Trình Tùng lên kế hoạch cho ngày hôm sau.
Khi tôi mở cửa phòng riêng.
Châu Gia Thuật đang quỳ một chân xuống, cầm một chiếc nhẫn kim cương to để cầu hôn.
Nhưng đối tượng cầu hôn không phải là tôi.
Trước mặt anh là một cô gái trẻ mặc váy trắng, rất xinh đẹp và có khí chất.
Năm thứ ba Thẩm Thanh Hòa và Hoắc Trầm Châu kết hôn, anh hi sinh trong một nhiệm vụ.
Người anh trai song sinh của anh, Hoắc Trầm Việt, mang về một chiếc huy hiệu nhuốm m//áu, giọng khàn đặc nói với cô: “Thanh Hòa, Trầm Châu em ấy… không về được nữa rồi.”